Lệ Đình Phong đã từng là mạng sống của Thẩm An Nhiên, hiện tại Thẩm An Nhiên đã đánh mất mạng sống của mình.
“Tại sao có thể như vậy?”
Bác sĩ tâm lý gật đầu nhíu mày: “Anh Lê, anh còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu gặp nhau của anh và cô Nhiên hay không?”
“Là sáu năm trước, trong một buổi tiệc tối.”
Bác sĩ tâm lý có chút ngoài ý muốn, bởi vì Lệ Đình Phong nói và Thẩm An Nhiên nói hoàn toàn khác nhau: “Cô Nhiên nói cô ấy đã quen anh từ mười sáu năm trước rồi, trước đây anh còn cứu cô ấy ở trong sân chơi.”
“Tôi cứu cô ấy?” Thẩm An Nhiên không chỉ một lần nói qua việc mười sáu năm trước bọn họ đã quen biết, nhưng trong trí nhớ của anh căn bản không hề có Thẩm An Nhiên.
Loại tình huống cứu người này chắc chắn là kí ức vô cùng sâu sắc, nhưng anh hoàn toàn không có ấn tượng.
Bác sĩ tâm lý cảm thấy kì quái: “Có phải do quá lâu rồi nên anh quên mất.”
Lúc này Lệ Đình Phong phủ nhận: “Không có khả năng, mười sáu năm trước tôi cũng đã mười tuổi, kí ức của tôi luôn tốt, những chuyện nhỏ nhặt của năm mười tuổi thôi đều nhớ nên không có khả năng quên mất chuyện này.”
Bác sĩ tâm lý bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy có thể là cô ấy nhận nhầm người…”
Lời còn chưa nói hết ông liền nhìn thấy säc mặt của Lệ Đình Phong trầm xuống.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-cao-lanh/2499894/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.