Anh rời ánh mắt đi hít sâu mấy hơi mới đè cảm giác đau đớn bất thường kia, vì sao sau khi nghe anh nói đến chuyện sáu năm trước anh rơi xuống hồ xong được cứu lên thì Thẩm An Nhiên lại khóc? Có phải vì vẫn quan tâm đến anh không?
Mưa bên ngoài tí tách rơi xuống, theo thời tiết này có thể ngày mai cũng không tạnh được.
Anh gọi điện thoại cho bọn cướp, đối phương không trả lời, một lúc lâu sau lại gọi lại.
“Tổng giám đốc Phong, khuya như vậy vẫn gọi đến, có gì dặn dò sao?”
“Gửi địa chỉ và thời gian qua đây” Lệ Đình Phong đi thẳng vào vấn đề.
“Xem ra là muốn đổi vợ lấy tình nhân rồi” Đôi phương cười một nụ cười không rõ ý tứ: “Thời gian là sáu giờ chiều, về địa điểm đến lúc đó sẽ có người mang đến, nhớ mang theo tiền”
“Được, tôi sẽ để Thẩm An Nhiên mang tiền đến đó, nhưng cậu cũng phải chuyển lời cho Trần Hâm Bằng rằng nếu làm tổn thương người của tôi thì tôi sẽ giết các người!” Giọng điệu của Lệ Đình Phong rất u ám.
“Tổng giám đốc Phong, anh đã ăn trong bát rồi thì không thể ăn trong nồi nữa, trên đời này không có chuyện gì hoàn hảo cả, anh đã muốn vứt bỏ Thẩm An Nhiên rồi, thấy Hạ Minh Nguyệt trong video rồi thì anh cũng hiểu rõ, hẳn là anh cũng có thể nghĩ đến những gì đang chờ đợi cô ấy, bây giờ anh bảo tôi không được làm tổn thương người, không thấy buồn cười sao?”
Mọi người ai cũng hiểu sự thật này, Thẩm An Nhiên cũng hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-cao-lanh/2500025/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.