Cơ thể người mắc bệnh ung thư đều rất yếu, không chịu được cảnh dãi gió đầm mưa, không chịu được lạnh, lại thêm việc cô uống thuốc chưa được bao lâu, đầu óc cô choáng váng, không nhịn được mà muốn đi ngủ.
Cả người cô được tự do, không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên im ắng, ngoại trừ tiếng mưa bên ngoài thì không còn nghe được âm thanh gì khác.
Thẩm An Nhiên ngồi cạnh giường, cụp mắt nhìn tấm thảm đậm màu phủ trên mặt đất một lúc rồi cởi giày, giãm chân trân lên tấm thảm, cảm giác mềm mại khiến cho đầu óc cô được thả lỏng một chút.
Thẩm An Nhiên nghiêng đầu thất thần một lúc, sau đó lên giường đắp chăn, mở điện thoại lên.
Không ai gọi điện thoại, cũng không ai gửi tin nhắn cho cô, cô xem đồng hồ, là hai giờ chiều.
Lệ Đình Phong tan làm về nhà lúc sáu giờ, sau khi kiểm tra xác nhận điện thoại không bị bật chế độ yên lặng, Thẩm An Nhiên đặt đồng hồ báo thức lúc bốn giờ.
Ba giờ chiều, một chiếc xe sang trọng chạy vào trong biệt thự, dừng trước cửa bãi đỗ xe.
Lệ Đình Phong đẩy cửa xe ra rồi đi xuống, đôi môi mỏng của anh mím chặt lại, sắc mặt vừa nặng nề vừa tức giận, bên trong con ngươi đen như mực tựa như có một trận gió tuyết đang ngưng tụ sắp ùn ùn kéo đến.
“Thẩm An Nhiên về chưa?” Lệ Đình Phong vừa về đến biệt thự đã lập tức hỏi quản gia Lý.
“Đã về rồi ạ, chắc bây giờ cô ấy vẫn còn đang ngủ trong phòng”
Gan cô cùng lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-cao-lanh/2500113/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.