Cô nghĩ, không biết mẹ cô có giống thím Trương không nhỉ?
Lệ Đình Phong và Triệu Việt đều nói cô là trẻ mồ côi, lớn lên ở trong cô nhi viện, từ nhỏ đã không có bố mẹ.
Cô bị vứt bỏ.
Thím Trương thấy Thẩm An Nhiên cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình bèn cất tiếng hỏi: “Sao vậy? Trên mặt tôi có gì sao?”
Thẩm An Nhiên lắc lắc đầu: “Cháu đang nghĩ không biết mẹ cháu có giống như thím hay không thôi.”
Thím Trương sững sờ, muốn nói lại thôi: “Bà chủ, cô…”
Lúc Lệ Đình Phong thuê mấy người bọn họ đến đây làm việc đã nói chuyện Thẩm An Nhiên bị mất trí nhớ, nhưng tình huống cụ thể của Thẩm An Nhiên ra sao thì không ai biết.
Thẩm An Nhiên nở một nụ cười thản nhiên: “Cháu là trẻ mồ côi, từ nhỏ đến giờ chưa gặp mẹ cháu lần nào”
Thím Trương sững sờ: “Vậy cô định đi tìm người thân của mình sao?”
Thẩm An Nhiên đáp: “Không tìm nữa, chắc bọn họ cũng có cuộc sống của riêng mình rồi, cháu không nên đi quấy rẩy bọn họ”
Trước khi cô mất trí nhớ cũng không đi tìm, thì sau khi mất trí càng không muốn đi tìm bọn họ, huống hồ tìm thấy rồi thì thế nào?
Nếu như bọn họ đã vứt bỏ cô rồi thì chứng tỏ họ cũng không muốn nhận cô về nữa, khi gặp lại chỉ thêm ngượng ngùng mà thôi.
Thím Trương đau lòng, khế vuốt tóc cô: “Vậy cô có hận bọn họ không?”
“Cháu không biết” Thẩm An Nhiên lâm vào mờ mịt: “Bây giờ cháu không nhớ nổi cái gì cả, không biết cuộc sống trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-cao-lanh/2500119/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.