Tạ Thiếu Hoa nhìn nụ cười của Lâm Thâm Thâm mà có chút thất thần, cuối cùng anh ta lấy một tay từ tay lái để ở giữa ghế ngồi của mình và Lâm Thâm Thâm, làm như vô tình nói: “Thâm Thâm, chúng ta từng là bạn học đại học, em cần gì phải khách sáo như vậy, gọi anh là ht được rồi.”
Lâm Thâm Thâm mỉm cười khéo léo, mắt ngọc mày ngài, diễm quang bắn ra bốn phía, giọng điệu không nóng không lạnh đắn đo đúng mực như gãi đúng chỗ ngữa: “Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, dù sao hiện tại anh và tôi là đối tượng hợp tác, gọi Tạ tổng là tỏ ra kính trọng đối với anh.”
Tuy lời của Lâm Thâm Thâm nói nghe rất hợp tình hợp lý nhưng rõ ràng đang kéo rõ khoảng cách giữa hai người, không phải Tạ Thiếu Hoa không hiểu.
Ánh mắt anh ta thâm thúy, gương mặt vẫn tỏ ra ôn nhuận chính khí, tự nhiên đặt tay lên tay Lâm Thâm Thâm nhẹ nhàng vỗ mấy cái, thoạt nhìn rất hữu nghị: “Thâm Thâm, là em quá khách khí rồi.”
Sao Lâm Thâm Thâm không hiểu Tạ Thiếu Hoa đang ăn đậu hủ của mình chứ, trần xe còn chưa hạ xuống, gió thổi tới rất mạnh làm cho mái tóc cô bay toán loạn, Lâm Thâm Thâm bắt lấy cơ hội làm như vô tình rút tay ra khỏi tay Tạ Thiếu Hoa sau đó tự nhiên vuốt tóc cười cười dời đề tài: “Tạ tổng, không biết các dự án hợp tác năm nay của tập đoàn Tạ thị có phần của xí nghiệp Lâm Thị hay không?”
“Đó là việc nhỏ.” Tạ Thiếu Hoa đùa giỡn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-tinh-nhan-cua-nguoi-thua-ke-yeu-mai-khong-tha/2141212/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.