Sau khi nói xong, cô cảm thấy bản thân đã từng dồi dào tình cảm như vậy, sao lại trở nên cằn cỗi như thế, không nói rõ là thương cảm, hay là khổ sở, không cẩn thận thốt ra một câu: "Cẩm Dương, anh biết không? Đã rất nhiều năm, em không nhận được quà sinh nhật."
Một câu nói, như một con dao, hung hăng đâm vào trong trái tim của Cẩm Dương.
Khiến toàn bộ trái tim anh, máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Cũng có nỗi đau nổi lên không cách nào đè nén.
Là đau lòng.
Cô luôn có thể dễ như trở bàn tay dùng một câu nói, một động tác, một thần thái, một vẻ mặt, một phản ứng, đánh anh tơi bời, giơ hai tay lên đầu hàng với cô.
Rõ ràng sáu năm trước, người trêu chọc anh là cô, người lỡ hẹn rời đi là cô, người có lỗi với anh là cô, anh nên hận cô, oán cô, thế nhưng, bây giờ... Anh lại phát hiện, những oán hận đó, đã trở nên vô nghĩa.
Bạn có biết không?
Một người kiểu gì cũng sẽ gặp được một người trong đời này, muốn hận không hận nổi, muốn mắng cũng không mắng nổi, điều duy nhất không thể khống chế bản thân, làm được đối với cô, là hận không thể đau lòng thay cô.
Những tự tôn lòng cao hơn trời, trong nháy mắt này cũng trở nên không còn đáng nhắc tới.
Cẩm Dương nghĩ, yêu chính là yêu, mặc kệ những thị thị phi phi đó, anh chỉ muốn người phụ nữ này ở bên cạnh anh, vui vẻ giống như những cô gái khác đi trên đường, trải qua cuộc sống đơn giản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-tinh-nhan-cua-nguoi-thua-ke-yeu-mai-khong-tha/44652/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.