Những năm nay, chỉ cần nghĩ đến những điều này, nỗi oán trách trong lòng cậu ta lại bùng lên.
Đáy mặt Lâm Viễn Ái dần gợn sóng mãnh liệt, hai tay siết chặt thành đấm, lâu sau mới cầm thuốc hung hăng rít một hơi, cậu hút hơi gấp, lại không chú ý bèn bị sặc khói, cơ thể gập xuống, ho khan liên tục.
Ho hơn nửa phút, Lâm Viễn Ái mới dẫn ổn định hơi thở, cậu từ từ ngẩng người, vừa vặn nhìn thấy bản thân trong gương, đáy mắt đỏ bừng, sắc mặt có chút khó coi.
Cậu ta như vậy, người không ra người, quỷ không ra quỷ, hoàn toàn không có chút nhiệt huyết tuổi trẻ nào của một chàng trai hai mươi tuổi nên có, thậm chí cậu ta còn nhìn thấy, dưới cái vỏ bọc sáng nhóc này là bộ mặt chán chường, vặn vẹo đến nhường nào.
Lâm Viễn Ái nhìn chằm chằm bản thân, nhìn một lúc, lại từ từ nhếch môi, cười.
Cậu ta vốn là đứa không biết vươn lên, là đứa vô tịch sự chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết vung tiền, chỉ biết ăn chơi, nhưng thế thì sao?
Dù sao cũng chẳng ai quan tâm đến, không phải sao?
Nghĩ vậy, Lâm Viễn Ái cảm thấy trái tim như bị cái gì đó đâm thẳng qua, từng nhát từng nhát, đau nhói, đến cuối cùng, khiến cả cơ thể cậu ta cũng đau đến co giật.
Lâm Viễn Ái đau đến co ro người lại, muốn dập tắt nỗi đau đớn này, cậu tìm đến thuốc, hút từng hơi từng hơi, muổn để bản thân quay lại thành Lâm Viễn Ái không tim không phổi, vô trách nhiệm vô kỉ luật kia.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-tinh-nhan-cua-nguoi-thua-ke-yeu-mai-khong-tha/44760/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.