Bởi vì căn phòng này nằm ở tầng khá cao cho nên đèn đường bên ngoài không thể chiếu tới, trời lại không có trăng, bóng đêm sâu thẳm, Lâm Thâm Thâm sờ soạng tìm kiếm điều khiển từ xa nhất thời không chú ý bị vướng chân ngã nhào lên bàn trang điểm, làm đổ vỡ hết đồ đạc bên trên xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cô đứng không nổi, nằm dựa lên bàn đau đến nhe răng, thầm mắng trong lòng một trận nhưng ngoài miệng lại theo bản năng gọi: “Ba!”
Nhưng đáp lại cô là căn phòng tĩnh mịch, lúc này Lâm Thâm Thâm mới ngẩn ra, ý thức được ba mẹ đã chết, hiện tại bọn họ âm dương cách biệt hai nơi, mãi mãi không còn cơ hội gặp mặt.
Lúc này không phải ba mẹ đi công tác cũng không phải đi xa mà thật sự đi rồi…
Đáy lòng Lâm Thâm Thâm dâng lên cảm giác bi thương làm cô quên đi đau đớn ngoài thân, cả người chẳng còn sức lực dần dần ngã xuống đất.
Cô cũng không biết mình ngồi dưới đất bao lâu cho tới khi đèn phòng ngủ sáng lên, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Cẩm Dương mặc quần áo ngủ đứng ở cửa.
Cô theo bản năng chống tay xuống mặt đất muốn đứng lên, Cẩm Dương lại nhanh hơn cô một bước vươn tay kéo cô đứng lên.
Bàn tay anh rất ấm, theo da thịt truyền tới đáy lòng cô, kỳ lạ là có thể làm cho lòng cô yên ổn xuống.
“Làm sao vậy?” Phòng ngủ của Cẩm Dương và phòng ngủ của cô chỉ cách nhau một vách tường hơn nữa cách âm của chung cư không tốt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-tinh-nhan-cua-nguoi-thua-ke-yeu-mai-khong-tha/44781/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.