Cẩm Dương cúi đầu, che lấp cảm xúc nơi đáy mắt, tuy lời của cô là vô tri vô giác nhưng áo lại đả thương người đến thế.
Giữa cô và anh hoàn toàn không phải một thế giới.
Nếu cô biết anh là người thừa kế đời kế tiếp của tập đoàn Bạc Đế thì cô sẽ phản ứng như thế nào đây?
Tiếp thu hay vẫn là, phản kháng?
Từ nhỏ, bởi vì đứng ở vị trí quá cao, bọn họ thường bị mọi người xa cách, người của tập đoàn Bạc Đế thoạt nhìn sống phồn hoa như cẩm nhưng có ai biết bọn họ cũng tịch mịch như sương?
Anh còn nhớ rõ khi còn bé, bởi vì nhà trẻ là tập đoàn Bạc Đế tài trợ cho nên hiệu trưởng nhìn thấy anh cũng cung kính, khách khí gọi anh một tiếng: “Cẩm thiếu gia.”
Bởi vì tuổi nhỏ, cho nên chưa biết nhận thức nhiều thứ, trẻ con chơi với nhau sẽ sinh ra mâu thuẫn, nhưng mỗi khi như thế câu đầu tiên của giáo viên chính là bắt đối phương xin lỗi anh.
Dần dà, các bạn nhỏ sẽ rời xa anh, nhiều lúc chỉ có mình anh an tĩnh ngồi trước bàn học nhìn các bạn nhỏ khác chơi đùa cùng nhau, vui vẻ với nhau, thậm chí lúc đó anh cảm thấy đánh nhau với các bạn cũng là một chuyện đáng hâm mộ.
Đúng vậy, hâm mộ.
Thân là người thừa kế tập đoàn Bạc Đế, được trời ưu ái nhưng lại sinh lòng hâm mộ cuộc sống đơn giản nhất của con người.
Loại hâm mộ này vẫn luôn theo anh mãi đến năm 14 tuổi, trước đó anh từng thử làm bạn với mọi người nhưng mức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-tinh-nhan-cua-nguoi-thua-ke-yeu-mai-khong-tha/44786/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.