Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp, khiến Đường Tống không hiểu.
Cái tay kia lại thu về, trái tim bị moi ra từ sau lưng bị Mục Tiểu Trạch tiện tay quăng đi, ném trên mặt đất. Không đợi Tiểu Quách phản ứng, cánh tay phải của hắn bị Mục Tiểu Trạch xe xuống tựa như xé giấy.
"Ngừng ——" bên ngoài cửa đá, một thanh âm trầm thấp vang lên.
Đường Tống nhiều lần sụp đổ, nước mắt từ đáy mắt trượt xuống dừng trên gương mặt, bụi đất trong không khí chung quanh cũng bỗng nhiên treo giữa không trung, thời gian dường như ngừng lại. Mà tiểu Quách và Mục Tiểu Trạch thì an tĩnh đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đá kia.
Cửa đá bị người từ bên ngoài mở ra, đứng ở cửa ra vào là một người đàn ông cao gầy, thân mặc âu phục màu đen, đeo một cà vạt màu đỏ, giẫm lên giày da đen bóng nhàn nhã đi đến.
Trong tay người này cầm một cây thủ trượng cực kỳ tinh xảo, nắm trong tay một viên ngọc màu đen.
Có thể nhìn ra, cây thủ trượng này đối với hắn, là tương trưng cho thân phận.
Ánh mắt đảo qua tràng cảnh trong nham động, nhìn thấy Tiểu Quách đã moi tim, xé tay, lắc đầu "Chậc chậc chậc..." Sau đó Mục Tiểu Trạch sau lưng theo dõi hắn, chỉ một cái liếc mắt, đầu liền bị Mục Tiểu Trạch hái xuống.
Thân thể Tiểu Quách giống trang giấy ngã xuống.
"Không tệ, không tệ." Tên đàn ông mang theo vui mừng ý cười, đánh giá Mục Tiểu Trạch, nói: "Ngươi gϊếŧ đồng loại là vì ngươi còn ý thức, không đành lòng nhìn người ngươi yêu cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hu-linh-chu/4270/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.