Phiền Tế Cảnh và Kỷ Vô Địch rốt cuộc nhất kiến như cố [1], hai người tám lôi bảy kéo, đặc biệt nói với khác biệt, dĩ nhiên cũng có thể đem cuộc đối thoại kéo dài xuống tới.
“Vũ Đương phong cảnh tuyệt tú, địa kiệt nhân linh, có thể ở đây tu luyện chính là phúc khí.”
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Ân. Nói vậy liên khúc khúc cũng hung hãn hơn nơi khác rồi.”
“Không sai không sai. Tế Cảnh chỉ nghĩ đến người, Kỷ môn chủ nhưng lại liên tưởng đến sâu kiến, không hổ là Huy Hoàng Môn môn chủ.”
. . . . . .
Thượng Thước cảm khái nghĩ: nếu người trong thiên hạ đều như Phiền Tế Cảnh, bọn họ cũng không cần đem Kỷ Vô Địch giấu ở sâu trong Huy Hoàng Môn, không dám để y xuất đầu lộ diện rồi.
Sự sùng kính của Phiền Tế Cảnh đối với Kỷ Vô Địch lúc này đã ở một mức độ cực cao mà không lời nào có thể nói hết được, chỉ đắn đo suy xét trong chốc lát, rốt cục định quyết tâm nói: “Chúng ta Cửu Hoa phái nổi danh nhất chính là Cửu Liên kiếm pháp. Nếu Kỷ môn chủ không chê khí, có thể chỉ điểm ta một vài chiêu không?”
Thượng Thước sắc mặt đại biến.
Viên Ngạo Sách xuy cười một tiếng, khoanh tay nhìn xem Kỷ Vô Địch làm sao hóa giải được.
Bất quá tiếng cười nhạo đó rơi vào tai Phiền Tế Cảnh, lại biến thành hắn quá không biết tự lượng sức, chỉ được một chút xíu mà cũng dám mặt dày cùng ái tử của võ lâm đệ nhất cao thủ luận bàn. Phiền Tế Cảnh bên tai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hu-moc-sung-dong-luong/46814/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.