Hứa Tiên nhẹ nhàng ôm lấy Doãn Hồng Tụ, cánh tay cẩn thận vòng qua vai của nàng, trong lòng nàng đã ngừng khóc rồi, để hắn không biết nên bắt đầu khuyên từ đâu. Ở xung quanh bọn họ, cánh hoa màu phấn hồng trải dày trên mặt đất. Trong lòng hắn mặc dù cũng đang không ngừng than thở, nhưng cũng không thể giống như nữ tử khóc sướt mướt được.
Khi tiếng khóc dần dần im lặng, Hứa Tiên nói:
- Khóc xong rồi chứ?
Vừa giúp nàng cầm lấy cánh hoa dính trên tóc mai.
Doãn Hồng Tụ ngẩng đầu lên, tràn đầy ai oán nói:
- Ngươi thực sự là ý chí sắt đá.
Mà phen thần tình kia càng giống như thiếu nữ, để Hứa Tiên không khỏi nghĩ đến, nếu như ngay từ đầu, những câu chuyện cũ như Titanic kể cho Doãn Hồng Tụ mà không phải Phan Ngọc, e là đã sớm lây được thành công lớn, kiếm được vô số nước mắt rồi. Tuy rằng thoạt nhìn đã trưởng thành như vậy, nhưng ở trong lòng nói không chừng ngay cả Nhu Gia đều phải so với nàng thành thục hơn đấy!
Hứa Tiên chỉ thấy con mắt của nàng đã khóc đến sưng đỏ lên, trên mặt vết nước mắt chưa khô. Trong đôi mắt hoa đào mang theo vẻ trong suốt, lại thêm ngữ điệu ai oán, nói không nên lời này, khiến người ta thấy như hoa sen, giơ tay muốn giúp nàng lau đi nước mắt.
Doãn Hồng Tụ kinh hãi cảm thấy tư thái thân mật của hai người, vội vàng đẩy Hứa Tiên ra, cúi đầu xuống tận ngực, nhìn Hứa Tiên giống như đề phòng lang sói. Bỗng nhiên nghĩ đến, ngay từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hua-tien-chi/1798701/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.