Trên khuôn mặt vẫn luôn thong dong ưu nhã của nàng hiện ra vẻ ngượng ngùng mất tự nhiên hiếm có, lại để hắn càng phát ra ý xấu, muốn hảo hảo khi dễ nàng một phen.
Hứa Tiên vươn tay đi rơi vào bên hông của nàng, da thịt nhẵn nhụi như linh chi mang đến cảm xúc cực kỳ sung sướng, còn muốn dọc theo thân thể mềm mại của nàng tinh tế sờ xoạng.
Bạch Tố Trinh mạnh mẽ mở ra hai tay, dùng sức đem hắn ôm thật chặt vào trong lòng.
Hứa Tiên nhất thời không thể động đậy, cười khổ nói:
- Nương tử...!
- Cứ như vậy đợi một hồi được không, quan nhân.
Bạch Tố Trinh chăm chú nhắm mắt nói rằng.
Hứa Tiên còn tưởng rằng nàng xấu hổ, chỉ đành nói:
- Được thôi!
Nhuyễn ngọc ôn hương như thế, cũng không phải chuyện khó khăn gì, cứ như vậy chìm đắm ở trong hắc ám này, trong lòng nàng yên lặng không một tiếng động. Nếu không phải còn đang gắt gao ôm lấy nàng, hắn quả thực muốn hoài nghi nàng có tồn tại hay không, hắn cảm thấy một tia cảm giác quen thuộc, thuận miệng hỏi:
- Nương tử, trong khoảng thời gian này ngươi vẫn bế quan sao?
Bạch Tố Trinh ừm một tiếng.
Bàn trang điểm phản chiếu một mảnh đen kịt. Bạch Tố Trinh nhắm hai mắt lại, lộ ra một tia mỉm cười, cúi đầu chính diện quay phía Hứa Tiên, há mồm phun ra một viên châu xích hồng sắc, chính là nội đan của nàng tinh tu một nghìn tám trăm năm:
- Quan nhân!
Hứa Tiên nghiêng đầu đến hôn lên cánh môi mềm của nàng, nàng nghiêng đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hua-tien-chi/1798906/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.