Nhưng bao hàm ý xấu hổ, âm điệu đáng thương, ít đi vài phần uy nghiêm thường ngày.
Ngao Ly chẳng những không có ý buông tay, ngược lại cùng Hứa Tiên nắm chặt hai tay, đối mặt với Hứa Tiên.
- Hồ đồ!
Từng tiếng quát lên, đột nhiên trên người của Bạch Tố Trinh bộc phát sức lực to lớn, màn mưa cũng tách ra.
Trên cầu thanh tĩnh.
- Quan nhân, chúng ta còn muốn đi tới nhà của tỷ tỷ tỷ phu, không nên dừng lại. Ngao Ly, ngươi về nhà trước tìm Úc Lôi chơi a. Chúng ta nhanh chóng đi thôi!
Bạch Tố Trinh nhìn thấy trên cầu không có người nào, cho nên bước đi, cầm dù bước nhanh qua cầu.
- Nương tử, chờ ta một chút!
Hứa Tiên vội vàng đuổi theo, bỗng nhiên quay đầu, một con bạch long đang chiếm giữ ở giữa cầu, nhin hắn giương nanh múa vuốt. Con ngươi màu vàng lóe sáng, mưa to cọ rửa lân giáp màu bạc, sương mù càng dày thêm, dáng người thon dài uốn lượn, uy nghiêm mà thần bí.
Nhưng thân hình của nàng còn lớn hơn so với trước kia, làm cho Hứa Tiên bận tâm, cây cầu này không biết có chịu nổi tải trọng của nàng hay không.
Hứa Tiên nghĩ như vậy, lộ ra nụ cười sáng sủa, vung tay lên với nàng.
Chẳng biết tại sao, Ngao Ly không tự chủ được tránh né ánh mắt của hắn, phục hồi tinh thần muốn hung hăng trừng phạt hắn, hắn đã quay người nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Bạch Tố Trinh.
Ngao Ly nâng đầu rồng nhìn lên bầu trời, lông bờm màu trắng theo gió tung bay, bỗng nhiên lộ ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hua-tien-chi/1799439/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.