- Đây là chuyết kinh!
Sau đó Hứa Tiên không ngừng nói ra bốn chữ này, ngay cả rụt rè cơ bản nhất cũng không có, giống như dật vu ngôn biểu (*tình cảm bộc lộ trong lời nói) dương dương đắc ý, đừng nói không giống người tu đạo, cho dù người đọc sách bình thường cũng không phải, quả thực giống như hài tử khoe khoang.
Bỗng nhiên ánh mắt nhìn qua màn mưa, nhìn thấy Tây Hồ ở trước mặt.
Bạch Tố Trinh đang muốn nói:
- Đây là địa phương chúng ta gặp nhau.
Lại có người tiến lên, Tây Hồ được xưng là du khách như con thoi, số lần Hứa Tiên "Gặp địch" cũng nhiều hơn.
Bạch Tố Trinh thầm cảm thấy không thể nuông chiều hành vi của Hứa Tiên, tâm niệm vừa động.
Vài tiếng sét ầm ầm trên không trung truyền tới, đột nhiên mưa rơi to hơn, mưa to như thế áo tơi hay cây dù cũng vô dụng, người đi trên đường nhao nhao chạy đi.
Hứa Tiên che dù, nhìn lên bầu trời, nói:
- Cơn mưa này thật gấp a.
Bạch Tố Trinh cười dịu dàng gật đầu nói:
- Đúng vậy a!
Hứa Tiên quay đầu lại nhìn gương mặt của nàng đang tươi cười, lập tức phát giác được không đúng, cho nên hỏi:
- Nương tử? Có phải ngươi làm không?
Nhìn thẳng con mắt của nàng, chóp mũi như sắp chạm vào nhau.
Mưa to như trút nước xuống, màn mưa đem cây dù này ngăn cách thành thế giới độc lập, tiếng mưa ào ào làm như mắt điếc tai ngơ, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Bạch Tố Trinh nói:
- Tại sao, nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hua-tien-chi/1799440/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.