Giật mình kinh ngạc qua đi , Mặc Tam chỉ ừ một tiếng, liền tiếp tục trầm mặc quay đầu nhìn chằm chằm thảo dược kia lay động trong gió.
Chỉ là trong lòng không cho là đúng , Tuệ Viễn sợ sẽ không truyền thụ cho mình cái gì đi ?
Mà, Mặc Tam vẫn nhớ rõ kiến thức kiếp trước nên cũng không để ý Tuệ Viễn có dạy mình hay không .
Huống chi, ở trong mắt Mặc Tam, sở học của Tuệ Viễn sao có thể so sánh với bát bích kinh thư kia ?
Lúc trước mình vội vàng học bát bích kinh thư , cũng chỉ học quá một phần năm, nên hiện giờ có thời gian , hắn đã chậm rãi nghiên cứu , có dạy hay không cũng không sao cả .
Bất quá…… Thấy Hứa Vị trong mắt tràn đầy lo lắng nói phải kiên nhẫn như vậy……
Khóe miệng Mặc Tam như có như không nhếch lên, hiện tại tâm tình hắn phi thường phi thường không tồi!
Cho nên…… vốn muốn nói , hắn không thèm để ý tới thái độ của Tuệ Viễn , đó không phải vấn đề của hắn , cũng không nhất thiết nhớ .
Còn không quên trầm mặc nhìn chằm chằm dược điền tới ngẩn người.
Sẽ chờ ……
Cặp tay nhỏ bé kia sờ lên đầu mình , mềm nhẹ lo lắng hỏi “Tiểu Mặc, ngươi…… Muốn ăn đồ ăn gì không?”
…… Quả nhiên.
Chỉ là…… Vì sao phải hỏi mình muốn ăn đồ gì không ?
Hắn cũng không phải kẻ ham ăn !
Mặc Tam kéo đôi tay nhỏ bé kia xuống , thuận thế nắm ở trong tay, quay đầu nhìn lại, liền thấy vẻ mặt Hứa Vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hua-vi-trong-sinh-ky/176066/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.