Ban đêm, không trung tối đen điểm lên nhiều ngôi sao sáng.
Tống Chân dựa vào cửa sổ xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lên sao trời bên ngoài, bầu trời trước mắt nàng khiến nàng tưởng như trở về đêm thất tịch kia, pháo hoa xinh đẹp nổ tung rực rỡ trên bầu trời……
“Tam tỷ……” Tống Thần Nguyệt ngồi ở trên nhuyễn tháp của xe ngựa, nhìn Tống Chân dựa vào cửa sổ ngơ ngác ngước nhìn ra ngoài, nhịn không được lại cất tiếng “Tam tỷ ngươi thật sự…… nhẫn tâm như vậy sao?”
Tống Chân hơi hơi nhắm mắt lại, thấp giọng nói “Thần Nguyệt, ngươi chờ ở trong xe ngựa , không cần đi ra.”
Tống Thần Nguyệt nghe vậy, trong lòng quýnh lên “Tam tỷ! Ta với ngươi cùng đi, ta không nói nữa là được !”
Tống Chân giương mắt liếc Tống Thần Nguyệt một cái, lại nhắm mắt lại, thản nhiên nói “Ngươi nên thành thật chờ ở trong xe ngựa đi.”
Tống Thần Nguyệt nghe vậy biến sắc, thần sắc lạnh lùng xuống “Tam tỷ, lời này của ngươi có ý gì?!”
“Hạo Nhiên là lão sư Kim Đại Vĩ, ngươi sao có thể ngồi xem Hạo Nhiên gặp chuyện không may mà không để ý tới chứ ?” Tống Chân giương mắt nhìn về phía Tống Thần Nguyệt, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng trong giọng nói lại lộ ra ý vị không cho làm trái “Ngươi chờ ở trong xe ngựa, chờ ta trở lại là tốt rồi.”
Tống Thần Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Chân, trong giọng nói lộ ra trào phúng “Nếu tam tỷ lo lắng ta như thế, vì sao lại chuẩn cho ta theo?”
Tống Chân rũ mi mắt, rất là bình tĩnh nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hua-vi-trong-sinh-ky/2480921/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.