Chu Tráng Tráng làm sao mà chịu nổi, chỉ có thể mỗi ngày cầu nguyện trời xanh cầu cho vị thân thích kia của mình đến sớm chừng nào hay chừng đó, tốt nhất cả tháng đều làm khách ghé thăm.
Có điều là đối mặt với Thường Hoằng, ngay cả đại thần thân thích cũng không dám chống đối hắn, Chu Tráng Tráng chỉ có thể thầm cầu phúc, những đặc sản mang theo trên cơ bản đều là tự bồi bổ cho bản thân mình.
Tới gần tết âm lịch, nhiệt độ không khí càng lạnh, tuyết lớn phủ đầy trời, điều này làm cho người đầu tiên nhìn thấy tuyết như Chu Tráng Tráng cảm thấy thực mới mẻ, liền mở tất cả cửa sổ, chạy ra ngoài ngắm tuyết rơi. Mỗi khi Chu Tráng Tráng chơi đùa hứng khởi đến bàn tay đông cứng thành đá. Lúc đó may mắn là có cái lò sưởi thiên nhiên, Chu Tráng Tráng mỗi lần đều đưa tay với vào trong quần áo Thường Hoằng hấp thu ấm áp.
Song vào những ngày đại hàn, cơ thể đang ở trong phòng ấm áp, đột nhiên bị một đôi tay lạnh cóng dán áp vào, dù là ai cũng không chịu nổi, Thường Hoằng vừa cắn quai hàm chịu đựng vừa nói với giọng bi thương: “Mỗi khi em làm vậy với anh, anh thực sự nghĩ, lúc trước anh đồng ý làm bạn trai em có phải sai lầm rồi hay không.”
Chu Tráng Tráng riết thành quen với việc Thường Hoằng bóp méo sự thật lúc đầu ai đã theo đuổi ai, vừa sưởi ấm tay, vừa nhàn nhã cười nói: “Hối đi, hối hận cũng đã muộn rồi.”
Thường Hoằng không làm sao được, chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huan-luyen-vien-xin-chao-huan-luyen-vien-tam-biet/1750923/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.