Ở Bắc Kinh, nhận được tin cô khỏe mạnh, Viên Hòa Đông thở phào nhẹ nhõm: “Cô ấy không sao là tốt rồi, hội nghị vừa xong, tớ sẽ về ngay thôi.”
Viên Hòa Đông vừa gác máy thì có người gõ cửa. Mở cửa phòng, thấy cô Lâm – người anh nhờ tìm kiếm Hứa Tri Mẫn, anh nói ngay: “Cô Lâm, bạn em ở thành phố R vừa nói đã tìm được cô ấy rồi ạ.”
Cô Lâm kinh ngạc: “Thật trùng hợp quá, người cô đưa đến đây cũng nói từng gặp em ấy.” Tiếp đó, cô giới thiệu người đàn ông đứng sau mình: “Giáo sư Tiêu Kỳ.”
“Thầy Tiêu.” Viên Hòa Đông hết sức ngạc nhiên. Khi anh và nhóm Mặc Thâm đến bệnh viện Phụ Ngoại bồi dưỡng thì Tiêu Kỳ là một trong những giáo sư hướng dẫn họ. Tiêu Kỳ chuyên về ngoại khoa tim mạch, kỹ thuật hạng nhất, nhưng cực kỳ nghiêm khắc với học trò, ai cũng nghĩ trong các sinh viên ngoại khoa anh ta chỉ hài lòng với Mặc Thâm. Tiêu Kỳ là một bác sĩ nổi tiếng thích nay đây mai đó, chưa bao giờ làm việc cố định ở bất cứ một bệnh viện nào. Trước đó một khoảng thời gian Viên Hòa Đông có nghe Mặc Thâm nói Tiêu Kỳ đã rời bệnh viện Phụ Ngoại, chuyển qua Hiệp Hòa.
“Tôi ở Hiệp Hòa.” Tiêu Kỳ nói: “Vừa hay mấy hôm trước có nhận một bệnh nhân, bệnh nhân này rất xảo quyệt, chưa ở hết một đêm đã trốn khỏi bệnh viện. Tôi theo nghề y bao lâu nay, đây là lần đầu tiên bị bệnh nhân bỏ rơi. Vấn đề quan trọng không phải là thể diện, mà là với tình trạng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-bac-ha/1207177/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.