Đường lên Thục Sơn gập ghềnh, quanh co, uốn lượn xoắn theo hình trôn ốc. Chỉ một phút lơ là sơ sẩy, chuyện xe ngựa trật đường rơi xuống vách núi cũng không lạ gì. Hai bên đường núi, tầng tầng lớp lớp cổ thụ nối tiếp nhau mọc dài lên tận đỉnh. Bên hốc đá, những cụm cẩm tú cầu, đỗ quyên rừng đua nhau khoe sắc. Thỉnh thoảng, trong tàn cây vọng lại tiếng vượn gọi bầy, tiếng sột soạt chuyền cành của lũ sóc bay và trên thinh không, âm vang tiếng gọi bạn của con đại bàng nào đó trên ngọn cây cao nhất.
Lúc cỗ xe lăn được một phần tư đoạn đường, mặt trời dần ngã về tây. Theo tính toán của Lý Giang Thành, lúc màn đêm sụp xuống, hai người sẽ tới căn nhà cỏ dùng làm lán trại qua đêm cho lữ khách. Từ nơi đó, họ sẽ ra mỏm đá to nhất vừa nướng sâm cầm, vừa nhâm nhi điểm tâm, vừa nhấp rượu và vừa chờ đợi mặt trời lên. Sau đó, anh sẽ đưa Quân Như về dịch quán và chạy thật nhanh ra bến tàu. Và rồi, bỏ mặc tất cả ân oán tình thù phía sau, anh sẽ cùng Mạc Yên Đình rong ruổi khắp trời nam đất bắc, trãi qua những chuỗi ngày nhàn hạ vô ưu.
Thế nhưng… càng lên cao, anh càng thấy bất ổn.
Thục Sơn ngày xưa, thuở anh hay cùng đám huynh đệ lên núi săn cáo và bẫy chim, không đâu là không thấy tuấn nam mỹ nữ, tao nhân mặc khách dập dìu ngựa xe. Họ không vì đối ẩm cùng tri kỷ, tâm sự với giai nhân cũng vì ngâm thơ họa cảnh. Mà nay… con đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-da-thao/321399/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.