"Bố tôi không cho cô nhà ở sao?"
Tôi quay lại nhìn anh ta, "Chủ tịch tại sao phải cho tôi nhà?"
Anh nhận ra mình nói hớ, vội vàng sửa lại.
"Lương của trợ lý khá cao, tại sao cô không thuê một nơi gần công ty hơn, môi trường tốt hơn?"
"Tôi thấy ở đây cũng được mà."
Tôi không giải thích nhiều với anh ta.
Anh ta là một thiếu gia sống trong nhung lụa, chỉ tò mò, chứ không thể đồng cảm.
Tôi nhận lấy túi từ tay Đàm Diễm Tây, ra lệnh đuổi khách, "Cảm ơn cậu, thiếu gia, cậu về đi."
Đàm Diễm Tây lúng túng, "Cô với bố tôi, không phải như họ đồn thổi đúng không?"
Tôi sững sờ.
Hóa ra, vấn đề của Đàm Diễm Tây nằm ở đây.
Tôi là một trong những sinh viên đại học được Chủ tịch Tập đoàn Hoa Thanh tài trợ.
Vì thành tích học tập xuất sắc, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được Chủ tịch chọn đi du học nước ngoài.
Điều kiện là sau khi học xong phải trở về làm việc cho Hoa Thanh, làm trợ lý cho một cậu ấm bất tài.
Thời gian là năm năm.
Cậu ấm đó chính là Đàm Diễm Tây, con trai duy nhất của Chủ tịch Đàm.
Anh ta có tiền, có vẻ ngoài đẹp trai, có cá tính, nhưng lại không có đầu óc.
Trước đây tôi không hiểu, với quyền lực và tài sản của gia đình họ Đàm, muốn gửi Đàm Diễm Tây vào trường nào mà không được?
Sau này, khi gặp Đàm Diễm Tây, tôi mới hiểu rằng, nước cờ "con đường vòng cứu nước*" của Chủ tịch Đàm thực sự là bất đắc dĩ.
*Con đường vòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-cach-thuan-hoa-thieu-gia/2674824/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.