Hai người không hẹn mà cùng dừng động tác đang dây dưa, bầu không khí tốt đẹp biến thành im lặng nặng nề, chỉ có tiếng chuông cửa vẫn réo vang không ngừng, thời khắc này dù có muốn làm tiếp cũng không còn cảm xúc dồi dào như lúc nãy. Phó Bồi Uyên lạnh lùng nhìn lướt qua cái điện thoại, cúi đầu cắn mạnh một hơi trên môi Việt Từ, đến khi lý trí làm màu đen dày đặc trong mắt thoáng rút đi mới vừa lòng bỏ qua.
"Nói." Giọng nói lạnh lẽo trầm thấp vang lên như tiếng kim loại ma sát.
Đó là cuộc gọi từ phòng an ninh của trụ sở Thành Lâm, đội trưởng cảnh sát bị giọng nói này dọa giật run, vội đáp: "Ngài Phó, ở cổng có một vị khách tự xưng là cháu của ngài, tên là cậu Phó Thanh Khê..."
An ninh trụ sở Thành Lâm được canh giữ sâm nghiêm, trừ khi là chủ nhà hoặc là người được chủ nhà cho phép, bằng không một con ruồi cũng không bay lọt.
Giọng Phó Bồi Uyên không thay đổi, lời ít ý nhiều: "Tống cổ ra ngoài."
Đội trưởng đội cảnh vệ sửng sốt, còn cho rằng mình nghe lầm, nhưng giây tiếp theo, điện thoại đã bị người dứt khoát cụp xuống, chỉ để lại tiếng "Tút tút tút", khiến anh ta ngây dại cả người.
Việt Từ thấy hắn cúp điện thoại, tò mò hỏi: "Ai vậy?" Ai mà lại không được hoan nghênh như vậy?
Ngay sau đó, di động trong túi áo anh phát ra tiếng kêu, Việt Từ lấy ra xem tên trên màn hình, thông minh như anh ngay lập tức đoán được sự việc, không khỏi cười sằng sặc: "Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-cach-van-nhan-me-lat-keo/1707384/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.