Ngày hôm sau, Lô Khê dậy sớm thay quần áo, cực kỳ tự giác đi vào bếp, tìm kiếm phương pháp nấu ăn trên mạng, dùng kỹ năng bếp núc không thuần thục lắm nhưng coi là có quy củ để làm ra một bữa sáng đơn giản. Sau khi bày trứng ốp la, pho mát, sữa lên bàn cơm, thiếu niên bỗng nhẹ nhàng thở ra, cậu không bao giờ muốn phải trải nghiệm sản phẩm hắc ám của Việt Từ lần nữa.
Thượng đế quả là công bằng, ông ta cho Việt Từ thiên phú diễn xuất trác tuyệt, lại lấy đi kỹ năng nấu nướng trong sinh hoạt đời thường của anh ấy. Ngày hôm qua cậu trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Việt Từ không chỉ nấu canh gừng thành nước đường đỏ, còn biến mấy món trứng gà xào thành thứ ngọt đến lợ cả yết hầu, còn dư lại nồi cơm kia thì cũng chưa chín. Đừng nói là cậu, ngay cả người đàn ông mạnh mẽ như chú nhỏ cuối cùng cũng phải bại trận trước bàn ăn hắc ám đó.
Đáng sợ, thực sự đáng sợ.
Việt Từ vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy thiếu niên tuấn tú trước bàn ăn. Cậu mặc một bộ áo bằng vải tơ tằm, tay áo xắn lên, quần dài bó sát phác họa rõ hai chân thẳng dài. Anh khẽ cất tiếng cười: "Không thể tưởng nổi Khê thiếu mười ngón không dính nước của chúng ta cũng có một mặt mẹ hiền vợ đảm như vậy, thật là khiến tôi mở mang tầm mắt."
Thiếu niên mím môi trừng mắt liếc anh, vành tai lại hơi hơi phiếm hồng, hừ lạnh nói: "Một bữa cơm có cái gì khó, anh chia tay với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-cach-van-nhan-me-lat-keo/1707385/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.