Xa Mạc Sở sau khi vào khu rừng này thì cứ như trở về nhà, bất kể con đường khó đi thế nào, cành cây có rậm rạp ra sao, cậu vẫn luôn có thể bước qua một cách bình thản, tự nhiên.
Mấy tiếng trôi qua, trên người cậu thậm chí không có lấy một giọt mồ hôi, sắc mặt vẫn tái nhợt như thiếu máu, cứ như thể hành trình leo núi cường độ cao này chẳng hề ảnh hưởng gì đến cậu.
Trong suốt thời gian di chuyển, dòng bình luận từ sôi nổi bàn tán dần dần thưa thớt, cho đến khi cả khung hình của buổi livestream chỉ tập trung vào một mình Bạch Tẫn Thuật, lúc ấy bình luận mới miễn cưỡng nhiều hơn một chút.
【Tiểu Sở đi trong rừng cứ như đi trên đất bằng vậy.】
【Mặt Tiểu Sở không hề đổ mồ hôi… ngưỡng mộ quá.】
【Không chừng anh ta là loài máu lạnh giữ nhiệt độ ổn định ở 25 độ, thậm chí chưa chắc đã có tuyến mồ hôi đâu…】
【Tôi ngủ một giấc trưa dậy mà bọn họ vẫn còn đang đi à?】
Mãi đến khi cả đội đến đích, bình luận mới lại sôi động lên:
【Ohhhhhhhhh】
【Cuối cùng cũng đến! Các người không đi mệt nhưng tôi xem cũng mệt rồi đấy!】
【Anh em lầu trên đang xem gì thế, treo máy à? Tôi đã ngủ trưa với tiếng ồn trắng của khu rừng này luôn rồi.】
【Ngôi làng này trông cũng không quá cổ nhỉ, mặc dù phong cách kiến trúc có khác biệt, nhưng cũng không đến mức trải qua mười mấy thế hệ đâu.】
Quả thực không lâu đến mức ấy.
Mọi người cuối cùng đã đến nơi, ai cũng tự giác ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-dan-quy-tac-sam-vai-quai-dam/2707774/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.