Mặc dù ta đã quyết tâm giải quyết vấn đề này, nhưng cũng không thể không để ý đến lập trường của Dạ Trạch Vụ.
“Đắc tội với các nàng thật sự không có việc gì sao?”
Dạ Trạch Vũ kiêu căng lắc lắc đầu. Ta vẫn hoài nghi hỏi lại “Thật sự không có việc gì sao, một chút cũng không có?”
Hắn trừng mắt nhìn ta một cái, đứng dậy trở về phòng, ta vội vàng ấn hắn ngồi lại, cười cười “Tốt tốt, không có việc gì không có việc gì. Vậy chàng đi cùng ta nhé, được không?”
Đứng dậy, “Không đi!”
Ấn ngồi xuống “Đi thôi đi thôi!”
Đứng dậy “Không đi!”
Tiếp tục ấn ngồi xuống “Mặc kệ, phải đi cùng ta!”
“Ta nói, ta sẽ không đi !”
“Đi!”
“…”
“Có đi hay không?”
“…”
Tức chết ta rồi, “Chàng rốt cuộc có đi hay không? Nếu… Nếu chàng không đi ta lập tức chết trước mặt chàng!”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm, thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta, hắn đứng lên mạnh mẽ bắt lấy tay ta “Không được nói như thế nữa!” Mới nói xong đã lôi kéo ta đi, ta lảo đảo bước hai bước, “Chậm một chút… Này, chàng đi đâu đó?”
“Đi phòng khách!”
“Ôi chao…”
Dạ Trạch Vũ không e dè trực tiếp nắm ta vào phòng khách, quả nhiên đã tạo ra một trận nhẹ nhàng tiếng hút không khí, hắn ngồi xuống, mọi người cũng lần lượt ngồi xuống. Ta đang muốn tìm một chỗ để ngồi, lại phát hiện ra bàn tay kia của ta vẫn đang bị hắn gắt gao nắm lấy, ta đưa mắt sang phía hắn, hắn lại nhìn sang bên cạnh, ta trợn tròn mắt trừng hắn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-het-sung-nich/1019704/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.