“An Ninh, gần đây có phải càng ngày càng nóng không?” Ta nhàm chán nhìn trời, không khỏi thở dài.
“Phu nhân, làm sao vậy?” An Ninh khó hiểu hỏi.
“Ngươi nói xem gia của các ngươi có phải vì trời nóng quá mà cháy hỏng đầu rồi không…” Nếu không tại sao hắn lại cho ta mang tên tình yêu mới này về nhà, cho dù mỗi ngày ta chạy đi đâu cũng không hề phản ứng, đừng nói ghen tị, ngay cả quan tâm tối thiểu cũng không có. Trừ bỏ… Mỗi đêm đều bôn ba với ta một phen, làm tình làm chuyện. Nếu không phải mỗi đêm hắn đều đến với ta, thì thật sự ta nghĩ mình đã bị thất sủng rồi!
“Tại sao phu nhân lại hỏi như vậy?”
“Không phải đầu óc cháy hỏng, chẳng lẽ là thần kinh có vấn đề sao?”
“Phu nhân…” An Ninh buồn cười nhìn ta “Phu nhân đang trách gia vì sao không ăn dấm chua?”
Ta kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn “Sao ngươi biết?”
An Ninh cười cười, tiếp tục cúi đầu uống trà, “Nô tỳ thấy phu nhân mỗi ngày đều chạy đi tìm Mặc Duy, lại mỗi lần đều tức giận trở về, liền đoán được ngay.”
“Vậy ngươi nói, Dạ Trạch Vũ vì sao không có động tĩnh gì chứ?” Ta buồn rầ không thôi nâng hai má. Vốn nghĩ với cá tính của hắn, không đem ta đánh tới mông nở hoa, đem Mặc Duy đuổi ra ngoài, thì khẳng định là sẽ không bỏ qua. Tuy nhiên, sự thật rất tàn khốc, một mình ta ở trong này đùa giỡn, hắn lại keo kiệt ngay cả thét to cũng không thét lên một tiếng. Aizz… Thất bại rồi!
“Gia vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-het-sung-nich/1019722/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.