Đưa nhân vật nam chính về, ta bấm đốt ngón tay thấy mình cũng đi được nhiều ngày rồi, nhưng nam nhân kia sao không có một chút động tĩnh gì vậy? Chẳng lẽ còn không biết ta bỏ nhà đi ra ngoài sao?
“An Ninh?”
“Chủ tử?”
“Dạ Trạch Vũ lần này đi đâu vậy? Khả năng sẽ đi bao lâu?” Vạn nhất hắn đi ra ngoài một năm rưỡi thì sao, bạc ta mang theo làm sao mà đủ chứ? Muốn ta tự trở về sao, cũng không nên, thật là mất mặt lắm, hừ, thật sự không tốt rồi, ta sẽ ngay tại bên ngoài này tự chủ gây dựng sự nghiệp. Ban đầu nếu không đủ vốn, hắc hắc, ta quay đầu nhìn An Ninh, nếu thật sự không đủ ta sẽ đem An Ninh đi bán —— nghệ, đúng, làm xiếc kiếm tiền.
“Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, lần này nghe ca ca nói, là đến phía nam.” An Ninh trả lời yếu ớt.
“Cái gì? Sao ngươi không nói sớm!” Ta quay lại thực nghiêm túc trừng mắt nhìn nàng.
An Ninh thở hổn hển nâng cánh tay lên, giữ vững cái gì đó trong tay, “Nô tỳ vốn muốn nói, nhưng chủ tử muốn nô tỳ không cần dài dòng, cho nên… Chủ tử, nô tỳ có thể nhờ ngài một chuyện được không?”
Nhớ lại ngày đó, An Ninh dường như muốn nói cái gì đó, ta… ta ra vẻ cũng kêu nàng đừng dài dòng. Mà… là ta sai lầm mất rồi.
“Chuyện gì?”
“Chúng ta có thể không mua cái đó không, nô tỳ và Mặc Duy đều không cầm nổi nữa rồi.”
Ta quay đầu xem xét Mặc Duy, quả nhiên hắn cũng đang mệt mỏi vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-het-sung-nich/1019723/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.