Khâu Nhiên tới cầu hôn, hơn nữa hắn còn chỉ tên nói họ muốn Liêu Thải Thần.
Lời ít mà ý nhiều nói xong ý đồ của mình hắn để lại một phong thư rồi đi, tổng cộng ở lại chừng nửa chén trà.
Mục què nhìn bóng dáng hắn sau đó vuốt chòm râu “ha ha” cười nói, “Người này bỏ qua hết các bước vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ đã muốn cưới người ta về.
Nhưng các ngươi bên này cũng không lỗ, mau gả cái tên tiểu tử tuổi trẻ khí thịnh kia phứt đi cho rồi.”
“Huynh đài, ông đừng nói giỡn nữa, lòng ta phiền,” Dư Xuân Hoa mở thư kia ra chỉ vào bên trên mà nói, “Ông nhìn xem, bên trên viết cực kỳ rõ ràng ngày nào đính hôn, ngày nào đưa lễ hỏi lại đây, ngày nào đón dâu.
Thật sự giống như hắn nắm chắc Liêu Thải Thần sẽ gả cho hắn vậy.”
“Hắn nắm chắc cái gì đâu, Liêu Thải Thần là nam nhân, dù thế nào cũng sẽ không thể thật sự gả cho hắn.
Lão đệ ông phiền lòng cái gì?” Mục què cười và cảm thấy Dư Xuân Hoa đúng là phản ứng thái quá.
Một chuyện hoang đường thế này ông ấy còn coi như thật làm gì.
Ai ngờ Dư Xuân Hoa lại vo viên tờ giấy kia sau đó giữ chặt cánh tay Mục què và nghiêm túc dặn dò, “Trong chốc lát Liêu Thải Thần trở lại ông cũng đừng nói là Khâu Nhiên đã tới.
Chúng ta coi như việc này chưa từng xảy ra, nhất định không được lỡ miệng.”
“Vì…… Vì sao?” Mục què bị ông ta nói tới hồ đồ, “Loại chuyện này mọi người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-tang/1877299/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.