Tương truyền trong những năm mà Tây Lương còn ở đỉnh vinh quang thì Lương Vương muốn có đồ sứ mới.
Có người hỏi Hoàng Thượng có yêu cầu gì với men gốm.
Lúc ấy trời vừa mưa tạnh, điện ngọc sáng bừng, hoàng đế ngẩng đầu nhìn trời sau đó vung bút viết: “Qua cơn mưa trời lại sáng, mây lại tạnh, ngàn cơn gió thành sóng biếc.”
Sau cơn mưa trời xanh không mây, xanh là xanh nhưng trong vắt, đó chính là men sứ hoàng đế muốn.
Thánh chỉ truyền tới nơi làm đồ sứ nổi danh thiên hạ lúc ấy —— quận Nhữ Châu.
Nhưng liên tiếp hai vị quan phụ trách làm đồ sứ đều không làm ra được màu thiên thanh ấy vì thế cả hai đều bị chém đầu.
Vì thế quan phủ giao nhiệm vụ nhìn có vẻ không thể hoàn thành được này cho một người thợ làm đồ sứ tên là Dư Hòa và lệnh rằng nếu không thể làm được sẽ bị chém.
Dư Hòa am hiểu làm đồ sứ nhưng cũng hết đường xoay xở với cái thứ đồ sứ chưa ai từng làm ra này.
Ông ta làm đi làm lại vẫn không thành công nên cả ngày buồn bực, cho rằng mình cũng sẽ giống hai vị quan tiền nhiệm, không sống được bao lâu đã đầu mình hai nơi.
Dư Hòa có một đứa con gái út, tên gọi là Dư Anh, năm ấy mới bảy tuổi.
Đứa nhỏ thấy cha mình rầu rĩ không vui thì hỏi nguyên nhân.
Dư Hòa có gì nói đó, giải thích rằng mấy ngày nay ông ta làm ra đồ sứ đều không đạt, nếu vẫn như thế thì sẽ bị chém đầu.
Vì thế Dư Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huong-tang/1877663/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.