Nếu một bảo vật quý báu nhất trên đời rớt ở trước mặt bạn, bạn dám đi nhặt không?
Nếu bạn không dám đi nhặt, bảo vật này lại nhảy nhót vào trong lòng bàn tay bạn, làm bạn nắm lấy nó, bạn cảm thấy mình nắm được sao?
Ngón tay Đàm Hữu khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng dám thuận theo dục vọng trong lòng, chỉ là ôm lấy eo Hạnh Gia Tâm, đỡ nàng đứng càng vững.
Hạnh Gia Tâm chờ có chút lâu, nôn nóng mà cầm quần áo trước ngực cô, thanh âm lại ôn ôn nhu nhu như cũ: "Mình hỏi cậu đó."
"A, vì sao?" Đàm Hữu nghẹn nửa ngày, thốt ra những lời này.
"Cái gì mà vì sao?" Hạnh Gia Tâm nhìn cô.
Đàm Hữu chỉ phải hạ giọng nói: "Vì sao muốn bao... Cả đời?"
"Sau khi dùng thử mình cảm thấy rất tốt." Hạnh Gia Tâm nhấp nhấp môi, "Mình vô cùng vừa lòng tất cả mọi chuyện mà chúng ta cùng trải qua tháng trước."
"Tốt sao?" Đàm Hữu rũ mắt nhìn nàng, mày hơi hơi nhăn lại, "Tất cả, đều hảo?"
"Phải, tất cả đều tốt." Hạnh Gia Tâm lại một lần cường điệu, "Chẳng sợ cãi nhau với cậu, cũng tốt."
Đàm Hữu dừng một chút, lại nói: "Vì sao..."
"Huh?" Hạnh Gia Tâm giơ tay vỗ ở trên má cô, "Cái này là vì sao gì nữa?"
Đàm Hữu thật sự có chút nghi hoặc: "Vì sao cậu có thể không suy xét hậu quả mà chọn mình, ngày tháng sau này cậu thật sự muốn vẫn mãi ở bên mình? Mình không rõ lắm, mình có lực hấp dẫn gì làm cậu đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huu-hanh/2085009/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.