Vẻ mặt Bùi Ngu là vừa thống khổ, lại vừa bất lực, nôn nóng. Bùi Phong chỉ nhếch môi, không nói lời nào. Hướng Nhật thì trong ánh mắt lạnh nhạt có chứa mấy phần sắc bén cùng tàn khốc. Mà Bùi Huyền xem như là người có ánh mắt được che giấu tốt nhất, trong mắt hắn có vẻ bối rối, không biết nên làm sao. Nhũ mẫu đã sớm xụi lơ trên mặt đất từ lúc Bùi Vũ Khâm sai người kéo Lâm Quỳnh Hoa đi rồi. Tần Hồng Diệp và Vân Ái Liễu, còn có Lí Tương Vân giờ vẫn chưa được thả khỏi giá cùng với tất cả nô tỳ, gia đinh ở đây, ai cũng không dám hó hé lấy một tiếng.
Đối với mệnh lệnh chia hai Bùi phủ của Bùi Vũ Khâm, kể từ lúc Lâm Quỳnh Hoa bị bắt đi, cũng không còn ai dám phản đối nữa.
Không khí có vẻ yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng kêu gào phẫn nộ của Lâm Quỳnh Hoa từ phía xa vẫn còn văng vẳng theo gió mà rơi vào tai mọi người. Một lúc sau, mãi đến khi không nghe nữa, Bùi Vũ Khâm mới thản nhiên xoay người “Những chuyện còn lại liền giao cho Phong nhi và Thanh Thư xử lý!”
Nói xong, không nhìn Bùi Phong phản ứng như thế nào, Bùi Vũ Khâm đã nhấc chân rời đi. Hắn bức thiết phải trở lại bên cạnh Yên nhi, không biết trong nửa canh giờ qua Yên nhi của hắn có tỉnh lại hay không.
Hướng Nhật vừa thấy Bùi Vũ Khâm xoay người đi thì liền không chút nghĩ ngợi nhấc chân đi theo. Mà Bùi Phong thì lại há miệng thở dốc, định nói gì đó nhưng cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/2369462/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.