Cậu thiếu niên ngây thơ lần đầu tiên bị người khác chạm vào tay.
Mặc dù chỉ là một, hai giây ngắn ngủi.
Có lẽ do thời tiết ban đêm trở lạnh, nhiệt độ cơ thể của omega hơi lạnh, giống như một chú mèo con dùng mũi nhẹ nhàng đánh hơi thúc nhẹ vào tay.
Hoắc Ngưỡng ôm lấy tay mình, nửa ngày không nói được lời nào.
Trước đây, nhiều omega từng cố ý tiếp cận hắn, nhưng đừng nói đến tiếp xúc gần gũi, ngay cả lại gần cũng chưa bao giờ xảy ra.
Bây giờ khi mắt đã quen với bóng tối, hắn thấy tay của Sầm Chân Bạch vẫn giơ lên, chưa kịp hạ xuống, khuôn mặt ngây thơ vô tội như thể không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Giây tiếp theo cậu chắc sẽ nói gì đó như: "Tôi không cố ý chạm vào tay cậu, tôi chỉ định đưa quần áo cho cậu thôi."
Sầm Chân Bạch không nói nhiều như vậy, chỉ nói hai chữ nhưng hàm ý vẫn là như thế: "Xin lỗi."
Hoắc Ngưỡng bị lời nói thản nhiên của Sầm chân Bạch làm nghẹn họng, hắn cảm thấy hơi bực mình, nhìn như muốn đi vài vòng để giải tỏa: "Cậu..."
Sầm Chân Bạch: "Quần áo."
Hoắc Ngưỡng bị cắt ngang, đành giật lấy quần áo từ tay Sầm Chân Bạch, nghiến răng nói: "Cậu có thể bớt chủ động một chút không?"
Sầm Chân Bạch không hiểu Hoắc Ngưỡng đang nói gì, có lẽ ý hắn là bảo cậu đừng quá nhiệt tình khi chữa bệnh cho hắn?
Nhưng cậu không thể bớt nhiệt tình được, vì chỉ cần Hoắc Ngưỡng chưa khỏi bệnh, cậu sẽ không thể thoát khỏi Hoắc gia.
"Trong đó tôi còn để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huy-hon-do-nam-kinh/2170190/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.