Sầm Chân Bạch đương nhiên không nghĩ Hoắc Ngưỡng đặc biệt đến để vặn nắp chai nước rồi trả lại cho cậu.
Nếu là người khác có thể đã ấm ức đến khóc rồi, bị bắt nạt mọi lúc đã đành, bây giờ ngay cả chai nước cũng bị giành mất.
Nhưng Sầm Chân Bạch lại không chút gợn sóng, chỉ đưa chai nước vào lòng bàn tay của Hoắc Ngưỡng.
Hoắc Ngưỡng cầm lấy rồi đi, ngửa đầu uống ngay, yết hầu nhanh chóng chuyển động, chỉ trong vài bước ngắn, một chai nước đã bị uống cạn, sau đó hắn tiện tay vứt vào thùng rác bên cạnh sân bóng.
Vu Tiểu Ngư đứng bên cạnh điên cuồng đấm vào vai Sầm Chân Bạch: "Chuyện gì đây? Cậu ta tìm cậu lấy nước làm gì?"
Sầm Chân Bạch lắc đầu: "Chắc là khát thôi."
"Không phải a a a." Vu Tiểu Ngư phát cuồng, vò rối tóc mình, cậu ta lay người Sầm Chân Bạch: "Cậu có thể cứng rắn một chút không hả! Sao cậu cái gì cũng không quan tâm vậy a a a, đây không phải vấn đề cậu ta khát hay không! Là cậu ta tỏ rõ không thích cậu, nhưng lại cứ thích dây dưa! A a a a, đồ tra nam đáng chết!"
Sầm Chân Bạch nói: "Cậu ấy chỉ xin tôi một chai nước thôi mà." Nói đơn giản là Vu Tiểu Ngư đang suy nghĩ quá nhiều.
"Đây là nước sao? Đây chỉ là một chai nước thôi sao?!"
Sầm Chân Bạch bối rối: "Nếu không phải nước thì là gì?"
"Thôi bỏ đi." Vu Tiểu Ngư đỡ trán: "Cậu đúng là một quả hồng mềm chậm hiểu! Mình chịu hết nổi rồi a a, nếu ra ngoài xã hội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huy-hon-do-nam-kinh/2170195/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.