Lời vừa dứt, mọi người im bặt, chỉ còn lại tiếng "cộc cộc cộc" của thái rau.
Hoắc Ngưỡng vừa thả lỏng đầu óc một chút, vài giây sau mới phản ứng lại quay đầu. Hắn thấy ngoài Sầm Chân Bạch, tất cả mọi người đều đang tò mò nhìn hắn, biểu cảm trên mặt mỗi người một khác.
Hoắc Ngưỡng tỉnh táo trở lại, bực bội nói: "Ý tôi là, nhà không phải không có người giúp việc sao!"
Thấy không ai đáp lại, hắn bắt đầu hướng sự tức giận về phía Lâm Tử Bá: "Mày có phải muốn nguyền rủa nhà tao phá sản không?"
Lâm Tử Bá: "Ê ê ê, cái này thì lớn chuyện đó nhá, tao không nhận đâu!"
Nhìn thấy Sầm Chân Bạch đang bận rộn một mình, dù có không biết làm, mọi người cũng không thể làm ngơ.
Vu Tiểu Ngư nói: "Tiểu Bạch, cậu xem có việc gì bọn mình có thể giúp, phân công việc đi?"
Sầm Chân Bạch nói: "Vậy Tiểu Ngư đi rửa rau, Tĩnh Huấn gọt khoai tây, Lâm Tử Bá rửa cái nồi cháy khét kia, Tống Trì Ngạn nhóm lửa, còn Hoắc Ngưỡng... bóc tỏi nhé."
Sầm Chân Bạch nhìn Hoắc Ngưỡng, hỏi ý kiến: "Được không?"
Những người khác đều được giao việc trực tiếp, chỉ có hắn là hỏi ý kiến một chút.
"Ừ." Hoắc Ngưỡng chấp nhận sự đãi ngộ đặc biệt này từ Sầm Chân Bạch, hắn cầm lấy một cái rổ nhỏ, đặt lên tảng đá rồi bắt đầu bóc tỏi.
"Ái." Lâm Tử Bá nhìn quanh: "Cái cọ nồi đâu rồi nhỉ? Tao nhớ lần trước thấy dì dùng cái đó để cọ nồi mà..."
Tống Trì Ngạn: "Mày ngẩng đầu lên, nhìn ra sau lưng."
Lâm Tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huy-hon-do-nam-kinh/2170196/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.