Cơ giáp từ từ bay lên, dây an toàn không chỉ siết chặt bụng mà còn trói chặt vai, lực ly tâm như giữ chặt trái tim.
Sầm Chân Bạch cảm thấy khó hiểu trước câu nói của Hoắc Ngưỡng, liền lặp lại: "...Tôi thích beta?"
Hoắc Ngưỡng điều khiển cần lái với lực mạnh, ánh mắt liếc nhìn về phía cậu.
Dường như Sầm Chân Bạch đã quên mất câu nói đó, có lẽ cậu không thực sự thích beta mà chỉ buột miệng nói ra.
Sầm Chân Bạch suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ lại chút ký ức liên quan, cậu đáp: "Tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ beta phù hợp với tôi hơn."
Cái gì gọi là phù hợp, câu trả lời này không những không khiến Hoắc Ngưỡng cảm thấy dễ chịu mà còn làm lòng hắn thêm khó chịu, như thể vừa nuốt phải một viên đá lớn, nghẹn cứng ở lồng ngực.
Hắn nắm chặt cần điều khiển, khẽ cười lạnh: "Phải đấy, phù hợp với cậu."
Sầm Chân Bạch nghe thấy giọng điệu châm biếm của alpha, không đáp lại.
Rõ ràng trước đây Hoắc Ngưỡng cũng từng nói thích beta.
Sầm Chân Bạch im lặng, Hoắc Ngưỡng cũng không nói gì.
Từ bên ngoài, trông cơ giáp to lớn như thế, thậm chí còn to hơn cả máy bay, nhưng bên trong lại nhỏ bé đến bất ngờ.
Mặc dù khung xương của Sầm Chân Bạch nhỏ, nhưng cậu vẫn phải thu người lại, cánh tay phải ép sát vào vách máy, phía bên trái là alpha.
Có vài lần, khi Hoắc Ngưỡng điều khiển cần lái, đầu gối hắn vô tình chạm vào cậu.
Nhưng rõ ràng ghế điều khiển vẫn là quan trọng nhất, còn ghế của cậu chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huy-hon-do-nam-kinh/2170241/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.