Thời gian quay trở lại ngày Vu Tiểu Ngư đến tìm Hoắc Ngưỡng.
“Cậu có biết là, chính cậu đã làm vỡ món quà tốt nghiệp tôi tặng cho Tiểu Bạch không?”
Tất nhiên Hoắc Ngưỡng không biết, ánh mắt hắn đầy kinh ngạc, vô thức hỏi: “...Khi nào?”
Vu Tiểu Ngư đứng dựa vào tường: “Làm sao tôi biết được, chỉ biết là không lâu sau khi trường y liên hợp khai giảng, Tiểu Bạch gọi cho tôi qua thiết bị đầu cuối, xin lỗi vì đã vô ý làm hỏng món quà tôi tặng.”
“Sau đó không lâu, tin hai người hủy hôn lan ra, lúc ấy tôi mới thấy có gì đó không đúng.” Vu Tiểu Ngư nói: “Cậu biết tính cách của Tiểu Bạch mà, bình thường cậu ấy thậm chí cũng không làm rơi một chiếc bút xuống đất, sao có thể làm vỡ cặp kính mà tôi tặng được? Thế là tôi đi hỏi Tiểu Bạch.”
“Tiểu Bạch…” Vu Tiểu Ngư dường như nhớ lại điều gì đó thú vị, cười khẽ: “Hoàn toàn không đoán được tôi đang dò hỏi, ngây ngốc một hồi rồi hỏi tôi làm sao biết được?”
Hoắc Ngưỡng im lặng, hắn nhanh chóng nhớ lại khoảng thời gian có khả năng làm vỡ món quà nhất — đó là khi Sầm Chân Bạch đề nghị hủy hôn, hắn đã xông lên tầng ba, lật tung hành lý của cậu.
Hoắc Ngưỡng kéo khóe miệng, cười một cách yếu ớt rồi tự giễu.
Những khoảnh khắc bên Sầm Chân Bạch, suốt ba năm ấy, hắn đã tua đi tua lại như tự hành hình chính mình, đặc biệt là khi hắn bị nhốt trong bệnh viện vì hội chứng đứt gãy liên kết. Hắn bật cười khi nhớ lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huy-hon-do-nam-kinh/2170264/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.