“Ta ghét nhất cái loại thất tín bội nghĩa.”
Triệu Huyên nói xong liền một kiếm cắt đứt cổ Bạch Chỉ, rồi lại tàn nhẫn hủy hoại dung mạo nàng.
Ta chưa kịp kinh ngạc, đã bị Triệu Huyên xách lên sải bước về phía bể tắm trong điện.
“Ụp!”
Hắn ấn mạnh ta xuống nước.
Đức phi là mẫu thân của Triệu Huyên.
Khi nàng bước vào cửa, nhìn thấy Bạch Chỉ nằm trong vũng máu, sợ hãi đến tái mặt: “Đây là!”
Triệu Huyên lạnh lùng đáp: “Thích khách mà thôi.”
Nói xong, hắn sai hộ vệ kéo xác Bạch Chỉ đi. Đức phi trấn tĩnh lại, ban đầu còn nói chuyện phiếm như thường, đến sau mới lên tiếng: “Trước đó con ngựa của Thập Nhị ở trường đua mất khống chế, ta đã tạo cơ hội tốt như vậy, sao con lại đi cứu nó!”
Thì ra, con ngựa đó là do Đức phi sai người động tay.
Triệu Huyên đáp: “Nhi tử tự có tính toán, mẫu thân cứ an tâm chờ ngày làm thái hậu, những chuyện khác xin người đừng bận tâm.”
Hắn bề ngoài cung kính hiếu thuận, dỗ Đức phi vui vẻ, nhưng khi Đức phi vừa bước chân ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt hắn liền trở nên âm u tàn nhẫn.
Khi hắn xách ta ra khỏi nước, ta sợ đến răng va lập cập: “Cửu ca, huynh định giết ta sao?”
Triệu Huyên vén vạt áo ta lên, nhìn những vết hôn nhạt dần trên người, không khỏi nheo mắt.
Hắn nắm cằm ta, cong môi cười: “Thập Nhị, bây giờ mạng của muội nằm trong tay ta rồi, sau này phải nghe lời đấy.”
“Nghe lời, thì sẽ không giết muội.”
Ta gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Triệu Huyên giơ tay lên muốn xoa đầu ta, nhưng lại dừng giữa không trung, “Ta muốn ngủ, đi đi.”
Ta vội vàng bước ra cửa, vừa ra đến ngưỡng cửa lại quay đầu lại, “Có thể trả Bạch Chỉ lại cho ta không?”
Triệu Huyên giơ tay lên, đồng ý.
Dù bị phản bội, ta vẫn phái người an táng nàng.
Dù sao cũng đã sống cùng nhau mười mấy năm.
Vì thân phận bị vạch trần, ta trằn trọc cả đêm không ngủ, ngày hôm sau đầu óc choáng váng đi chịu phạt trượng.
Người hành hình vẫn là người của Triệu Huyên.
Chỉ là lần này hắn đánh không đau, rất có kỹ xảo, đánh xong còn cười đỡ ta dậy.
Triệu Huyên hiểu rất rõ, ta không có ý định tranh đoạt vị trí kia.
Trên đường về điện, ta thấy vị đại thái giám thân cận của phụ hoàng dẫn Thẩm Nguyệt Chi và công tử nhà Lý Tham Sự từ ngự thư phòng đi ra.
Thẩm Nguyệt Chi khẽ giật mình khi nhìn thấy ta, vị thái giám bên cạnh nhắc nhở: “Vị này chính là Thập Nhị điện hạ.”
Hắn vội vàng khom lưng, kính cẩn hành lễ.
Đại thái giám hiểu ta có lời muốn nói, liền dẫn Lý công tử đi trước chờ.
Ta vội vàng hỏi: “Sao ngươi lại ở đây, chẳng lẽ phụ hoàng vì chuyện khoa cử mà trị tội ngươi?”
“Không phải.”
Thẩm Nguyệt Chi lắc đầu: “Nhờ phúc của quý nhân, hoàng thượng đã biết chuyện của thảo dân, sau khi xem bài thi đã cho phép ta và Lý công tử cùng tham gia điện thí.”
Hóa ra là vậy, nhưng sao phụ hoàng lại thay đổi chủ ý?
Ta đang nghi hoặc, Thẩm Nguyệt Chi muốn nói lại thôi, cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi: “Chỉ là, điện hạ sao lại biết thảo dân?”
Chết rồi, quên mất, trước đây khi quen biết hắn, ta vẫn mặc đồ nữ nhi.
Ta cười giả ngây để lừa hắn: “Ta nghe hoàng muội kể về ngươi.”
“Thảo nào lại có dáng vẻ như vậy.”
Hai má Thẩm Nguyệt Chi ửng hồng, rồi lấy ra một chiếc khăn tay thêu chim nhạn đưa cho ta, “Chiếc khăn tay này có thể phiền điện hạ trả lại cho công chúa không, đa tạ nàng ngày đó đã trấn an và cứu giúp.”
Chiếc khăn tay đó là ta dùng để băng bó vết thương cho hắn ngày trước.
Ta đang định nhận lấy thì một bàn tay nhanh hơn đã lấy đi chiếc khăn, Triệu Huyên cười nhạt: “Cùng là nam nhi, tặng khăn làm tín vật đính ước không ổn đâu.”
“Điện hạ hiểu lầm rồi.”
Thẩm Nguyệt Chi cúi đầu, cẩn thận giải thích. Ta đứng bên cạnh gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng.”
Triệu Huyên liếc nhìn hắn, “Giờ không còn sớm nữa, Trạng Nguyên vẫn nên nhanh chóng trở về lĩnh chỉ, tránh để người truyền tin hụt mất.”
Ta và Thẩm Nguyệt Chi đều ngẩn ra.
Thẩm Nguyệt Chi càng thêm kinh ngạc vui mừng, liên tục tạ ơn rồi vội vã rời đi.
Có thể thấy rõ, bước chân hắn nhẹ nhàng hẳn, khác một trời một vực so với dáng vẻ uể oải tuyệt vọng đứng dưới cây tùng tuyết đêm đó.
Toạc!
Bên tai truyền đến tiếng vải gấm bị xé rách, ta hoàn hồn thì thấy chiếc khăn tay đã bị Triệu Huyên xé nát.
“Khăn tay của ta!”
Ta kinh hô, Triệu Huyên lại cười: “Thập Nhị hồ đồ rồi, rõ ràng là nam nhi, lấy đâu ra đồ nữ nhân?”
Ta nghẹn lời, liếc xéo hắn.
Triệu Huyên làm như không thấy, bước đi về phía trước, tiểu thái giám đi bên cạnh hắn nói nhỏ với ta: “Hôm nay nếu không có Cửu điện hạ đứng ra hòa giải, thì Thẩm Nguyệt Chi kia làm sao có cơ hội được chọn ở điện Kim Loan.”
Ta đứng ngây người, nhìn bóng lưng Triệu Huyên khuất dần, không khỏi lẩm bẩm.
Thì ra, khi không coi ta là đối thủ, hoàng huynh cũng không tệ lắm.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.