Miêu thị đã từng gặp nam tử này ở đạo quán nên lúc này khi gặp lại hắn, hồn phách kia lập tức lao ra ngoài, gần như trong nháy mắt đến bên cạnh nam tử kia.
Giọng nói thô ráp của bà ta tràn đầy căng thẳng và hy vọng, bàn tay nắm chặt cánh tay nam tử kia: “Ngươi là Chí Nhi của ta phải không? Chắc chắn ngươi là Chí Nhi của ta rồi, ở đuôi lông mày Chí Nhi của ta có một vết sẹo, lúc thằng bé còn nhỏ không cẩn thận va vào tảng đá bị để lại vết sẹo giống như đúc cái này…”
Nam tử kia cảm thấy hơi khó chịu, cánh tay có chút nặng nề và đau nhức.
Hắn thở hắt ra, nghĩ rằng chắc là mình đọc sách quá mệt mỏi nên đứng dậy đi lại.
Đến khi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện với đôi mắt lạnh lùng kia của Tiêu Vân Chước, trong lòng nam tử kia như thắt lại, có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, ngay sau đó, thư đồng bước vào đi tới trước mặt hắn, mời hắn ra ngoài.
Biện Ngạn Tài khẽ cau mày, người này đương nhiên là thư đồng của một vị phu tử nào đó, hắn không tiện cự tuyệt.
Rơi vào đường cùng, Biện Ngạn Tài đành phải bước ra ngoài. Khi đến trước mặt Tiêu Vân Chước, hắn khách sáo hỏi: “Không biết cô nương tìm tại hạ là có chuyện gì?”
Tiêu Vân Chước nhìn gương mặt hắn, nhịn không được nhíu mày.
Lập tức mời đối phương ngồi xuống bàn đá trong sân.
Nàng cầm chén trà trên bàn đá, nhìn lá trà chìm nổi trong chén trà, tiện thể tính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-mon-than-toan-boi-que-qua-linh-toan-kinh-thanh-chan-dong/2492656/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.