Ngôn Lan Dao như một con búp bê rách nát nằm im trên chiếc giường gấm xa hoa, sàng đan dưới thân lúc này đã trở thành một mảnh huyết hồng, như từng đóa hoa hồng đỏ rực khiến người gai mắt, gương mặt mỹ lệ của nàng lúc này vươn đầy lệ ngân cùng biểu tình tuyệt vọng buông xuôi. Thế nhưng tên Ngôn Tuấn kia lại nở nụ cười, cái loại tươi cười ánh vào mắt Ngôn Lan Dao lúc này đáng sợ hơn cả ma vương địa ngục.
Ngôn Tuấn sau khi xuống giường mặt lại y phục, hắn đi tới trước mặt Tô Thiếu Vân, dùng loại ánh mắt thắng lợi nhìn đôi môi đã bị cắn xuất huyết của Tô Thiếu Vân, hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi tẩm cung.
Ngôn Lan Dao giãy dụa một chút, từ một mảnh bừa bãi trên giường lung lay đứng dậy, run rẩy vươn tay khoác mảnh xiêm y đã bị tê nát, che khuất đi thân thể tràn đầy các vết ứ ngân vô cùng thê thảm, trong lục mâu của nàng tràn đầy căm hận, thống khổ, tuyệt vọng giảo thành một đoàn.
Không bằng tử để quên đi….bây giờ có thể chết thật tốt…
Bi thảm từ sâu tận đáy lòng trào dâng, thần chí Ngôn Lan Dao lúc này đã cận kề biên giới tan vỡ, ngồi lặng bên giường khóc rống lên….
Tô Thiếu Vân bi thương nhìn Ngôn Lan Dao thất thanh khóc rống lên, một giọt lệ chậm rãi hoạt hạ nơi viền mắt hắn, từng giọt từng giọt rớt xuống vạt áo. Hắn thật không biết nên như thế nào để an ủi người sắp tan vỡ như Ngôn Lan Dao, hắn cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-phuong-khuc/64044/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.