Minh Huyền chủ, Ngọa Vân ngự chủ, nhóm cố vấn điện Hắc Vũ rõ ràng hợp lý, đều được quản lý bởi những người trí tuệ và mưu kế tuyệt vời.
“Tên phá của, tên phá của, tên phá của…” Đứng dậy vén rèm đưa mắt nhìn ra ngoài, Đạm Đài Nguyệt ôm ngực lui liền mấy bước, oán hận mắng.
Minh Huyền chủ như cười như không đánh giá trên dưới y phục tả tơi đầy vết vá của hắn, thong thả trêu chọc nói: “Đã lâu không gặp, Nguyệt Nhi ngươi vẫn tiết kiệm đơn thuần như vậy a.”
“Lão Huyền ngươi có thể toàn vẹn đi tới nơi này cũng cực kỳ khiến cho bản yến cảm thấy bất ngờ a –” Đạm Đài Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói, một chữ a sau cùng kéo thật dài, đủ biểu đạt oán giận phẫn nộ trong lòng hắn. Biết rõ hắn ghét nhất bị người khác gọi tên, người trước mắt này lại còn thêm chữ ‘Nhi’ ở phía sau, người không biết còn tưởng rằng đang gọi khuê nữ nhà ai, khiến hắn làm sao mà chịu nổi.
“Huyền chủ cho rằng Nguyệt Nhi ngươi sớm thành thói quen, hay là –” Minh Huyền chủ cười, cố ý dừng lại, đợi sự chú ý của mọi người đều bị sự ngắt quãng ngắn ngủi này hấp dẫn mới tiếp tục nói: “Ngươi ghen tị ta có mỹ nhân đi cùng?” Nói đến đây, liếc mắt nhìn biểu tình Đạm Đài Nguyệt giống như nuốt phải con ruồi, không đợi hắn phản ứng, quay sang Thiên Mạch nói: “Thuộc hạ lần này có thể thể đến đây trước Tiếu Nhạn tử, thực thiệt thòi Tả Xước.”
Thiên Mạch nhướng mày: “Nàng còn ở đây?”
Nghe được hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-than-cuop-thien-tich/234889/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.