Nắng Hạ nấc lên đau đớn khi thấy Huy Linh lại có ý định bỏ đi, cô gọi tên anh trong tuyệt vọng:
- Huy Linh! Huy Linh ơi!!
Nước mắt Huy Linh lặng lẽ rơi xuống, anh vẫn bước đi như người vô hồn. Anh không dám nhìn cô, không dám nhìn cô thêm lần nào nữa để rồi vết thương lòng lại thêm lần nữa xót xa. Từ đây anh sẽ sống như thế nào để chấp nhận sự thật đây? Còn nội của anh, Bố Mẹ anh nữa, họ đã hy vọng và mong chờ ở anh và cô như thế nào.
- Huy Linh...Tiếng gọi của Nắng Hạ nhỏ bé và yếu ớt, dường như cô chẳng thể nghĩ được gì nữa ngoài việc gọi tên anh : - Hu Hu...Huy Linh, đừng bỏ em đi, hãy nói gì đi Huy Linh, đừng bỏ em một mình.
Dừng lại để nén những giọt nước mắt lặng lẽ trong đôi mắt, Huy Linh tiến đến bên giường Nắng Hạ, khuôn mặt anh lạnh giá như ngày đầu cô mới gặp anh, anh giật mạnh sợi dây chuyền đeo ở cổ mình xuống ném trước mặt Nắng Hạ:
- Tất cả tôi trả lại cho...cô, cô đùa giỡn tôi như thế là đủ rồi.
Nắng Hạ nấc lên nghẹn ngào:
- Không! Không phải như thế Huy Linh ơi.
- Đừng có gọi tên tôi nữa. Huy Linh quát lớn.
Cầm sợi dây chuyền trên tay, Nắng Hạ không thể cầm được nước mắt. Chỉ cách đây vài ngày thôi, món quà được tặng khi cô và anh giành giải nhất là dây chuyền đôi này, khi ấy anh còn hạnh phúc biết bao, còn yêu thương cô biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-thoai-chuong-gio/1532486/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.