Thấy Minh Châu vùng bỏ chạy, Gia Huy dợm chân định chạy theo nhưng lập tức bị Nhật Huy cản lại.
– Cậu đang nói chuyện với anh trai mà bỏ đi đâu vậy? – Nhật Huy nhếch môi cười nham hiểm, trưng ra cái vẻ mặt không – thể – đểu – hơn – nữa.
Gia Huy sựng người vài giây, ánh mắt đột nhiên tối sầm, gằn giọng:
– Anh làm vậy là có ý gì?
– Việc này chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ là thấy vui! – Nhật Huy nhún vai, mày nhướng lên hứng thú nhìn Gia Huy vẻ mặt đã vô cùng khó coi. – Bây giờ cậu ta là osin của anh cậu đấy. – Khẽ nhếch môi thỏa mãn khi nhìn thấy sắc mặt khác lạ của Gia Huy, đặt một tay lên vai Gia Huy, siết mạnh, lời của Nhật Huy tựa như tiếng gầm gừ độc tôn của dã thú, thẳng thừng tuyên bố, đôi mắt huyết dụ lóe sáng ánh nhìn thỏa mãn.
– Chỉ vì thấy vui?
Bị hỏi đột ngột, Nhật Huy hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng giấu đi và im lặng. Thấy Nhật Huy không trả lời mình, Gia Huy cũng không hỏi nữa. Cả hai người im lặng, đắm chìm trong suy nghĩ của mỗi cá nhân.
– Đừng để bản thân sau này phải hối hận. – Sau giây phút im lặng, Gia Huy chợt buông một câu lạ lùng.
– Đó không phải là cách một cậu em nói chuyện với anh mình. – Nhật Huy gằn giọng, sau đó đẩy Gia Huy sang một bên rồi theo hướng Minh Châu vừa chạy đi, phóng vụt theo.
Ánh nắng bên ngoài hắt vào khiến cho bóng Gia Huy đổ dài trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-thoai-vampire-trang/2255175/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.