Lưu Tích và Minh Đa chạy đến tận đêm muộn mới dừng lại. 
Cả hai nằm ườn ra bãi cỏ, con tê giác bị Lưu Tích một đòn đánh chết rồi xẻ thịt và nướng lên. 
Mùi thơm lại bốc khắp khu rừng, Minh Đa liên tục phải đẩy lùi những con quái thú đói ăn mò đến. 
“Bình thường ngươi vẫn luôn thế này sao?” Minh Đa thở dốc, trên tay là cái rìu quen thuộc làm từ Lôi Huyết biến hình của hắn. 
“Ừ, không có áp lực không có kim cương.” Lưu Tích đáp lại. 
Hắn biến ra một cây kiếm sắc, xẻ lấy một một khối thịt nóng hổi của con thú rồi ném sang cho Minh Đa. 
Đồ nướng, nóng, mùi hương thì cứ điên cuồng xộc vào cánh mũi, đã vậy còn trải qua cả một buổi luyện tập từ sáng tới giờ, Minh Đa liền chẳng khác gì một con sói điên, liên tục cắn từng miếng lớn mà nhai nuốt. 
“Chậm thôi, ta từng mắc nghẹn nhiều lần rồi, khổ.” Lưu Tích tâm sự. 
“…Ưm…Ùm…” Vừa nhai, Minh Đa vừa cố đáp ú ớ. 
Lưu Tích ra hiệu cho Minh Đa ngồi xuống, hắn chỉ vào những mũi huyết tiễn đang lơ lửng trong không trung. 
Lưu Tích luyện tập để có thể vừa ăn vừa tập trung điều khiển huyết tiễn tấn công lũ thú đói và hắn đang muốn Minh Đa làm như vậy. 
Nhưng so với con số mười huyết tiễn của Lưu Tích, Minh Đa vỏn vẹn chỉ điều khiển được hai mũi lôi tiễn. 
Đã vậy còn yếu nhược, bay trong không trung như hai cái đèn ô tô chả có tác dụng gì sất. 
Minh Đa tự cảm thấy mình vô dụng nhưng điều đấy khiến 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-than-lo/525836/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.