Ngơ ngác như một con nai vàng ngáo ngơ, Minh Đa nhìn Lưu Tích.
“Mày?”
“Mày?”
“Vừa có chuyện gì đó rất lạ xảy ra với tao, tao ở trong cái máy tính, tao… tao đọc dữ liệu.
Tao vừa nhìn thấy mạch điện, tao thấy cả thứ gì đó về trụ sở này… Thiết kế, tuổi đời… các thành viên, không, tất cả mọi thứ về trụ sở Tân Huyết Hội ở Tam Hợp Viện đều đã được tao nắm được!” Minh Đa lắp ba lắp bắp nói ra, đủ thứ thông tin xộc vào não hắn quá nhanh khiến hắn chưa thể định hình.
Nói cách khác, Minh Đa đang bị quá tải não.
“Ả ta có khả năng thao túng không gian nhưng chỉ có thể sử dụng trong bán kính 2m xung quanh bản thân, mày có thể tránh khỏi những đòn khóa của ả nếu biết giữ vị trí.
Còn nữa, ả chỉ có thể khóa tối đa ba đồ vật.
Hắn chưa từng sử dụng Huyết Khiển để tạo ra vũ khí trước camera bao giờ, có thể hắn rất yếu mặt đấy.
Hãy tước vũ khí của tên khốn mắt xanh ngọc kia và mày có thể thắng!”
“Sao mày tiến hóa thành thiên tài được thế?” Lưu Tích tròn mắt nhìn Minh Đa nói.
“TAO KHÔNG BIẾT, TAO CŨNG ĐANG KHÔNG BIẾT CHUYỆN GÌ VỪA XẢY RA!” Minh Đa hét lên.
Lưu Tích lại đứng lên một lần nữa, những thông tin vừa rồi rõ ràng là vàng ngọc ở thời điểm này.
Hắn điều khiển từ cơ thể ra mười lăm mũi huyết tiễn bay lơ lửng xung quanh bản thân rồi lại tiến hành phản công.
Hoàng Thao định áp sát, Lưu Tích ngay lập tức đổi hướng.
Hắn nhắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-than-lo/525849/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.