Người tài xế limo thả chúng tôi xuống rồi quay trở lại nhà thờ vì anh ta còn cả một xe các phù dâu phải đón. Tôi lẳng chiếc túi xách hoa-hồng-và-quả-tua qua vai và theo Stacy đến lối vào nhà bà Bean, tay vẫn nâng đuôi váy cho chị. Nửa đường đến cửa chính, Stacy dừng lại nhìn lên tầng ba, đèn vẫn sáng.
“Không có lý do nào để nghĩ rằng Grizzly muốn gặp chị,” chị nói. “Anh ấy là một người chu đáo, thế thôi.”
“Thầy đúng là người như thế.”
“Ý chị là không có lý do nào để nghĩ rằng anh ấy có tình cảm gì đặc biệt với chị.” Chị giải thích. “Làm sao em biết anh ấy thậm chí còn muốn gặp chị chứ?”
“Chị không biết được cho đến khi chị hỏi thầy.” Tôi trả lời, nghe cực giống Marnie.
Stacy nhìn về phía đường như thể chị đang nghĩ đến chuyện quay lại và chạy theo hướng ngược lại.
“Đừng bắt em vác cả chị và cái đuôi váy này.” Tôi nói. Chị bật cười lo lắng.
“Thôi nào,” Tôi nói, đẩy chị đi đến tận cửa vào. “Bấm chuông đi. Làm đi nào.”
Stacy liếm môi, rồi bấm vào cái nút nhỏ.
“Xinh quá!” Bà Bean kêu lên khi bà ra mở cửa.
Hai chúng tôi trông hơi luộm thuộm. Các lọn tóc của tôi đã bị rơi ra khỏi cái lược, còn mạng che mặt của Stacy thì xoắn lại. Cả hai chiếc váy đều dính bê bết các vệt cỏ.
“Muốn sống hay chết,” tôi nói, “Huấn luyện viên có nhà không?”
(Trick or treat: câu nói thường được bọn trẻ dùng trong dịp lễ Hallowen ở Phương Tây khi chủ nhà ra mở cửa.)
“Có, có, vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/i-do-tinh-yeu-dich-thuc/265845/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.