Bữa ăn tối tiếp theo sau lễ tổng duyệt vào tối thứ 6 không có sự kiện nào cả. Đó là một bữa ăn ngồi trong một căn phòng riêng biệt ở một khách sạn rất sang trọng. Tôi ngồi với gia đình tôi tại bàn của mình, và Adam ở với gia đình anh. Hai lần tôi bắt gặp ánh mắt của anh trong tấm gương có khung bọc mạ vàng, nhưng có lẽ đó không là gì cả ngoài sự tình cờ. Dù sao đi chăng nữa, đó là tất cả những dịp chúng tôi nhìn thấy nhau tối hôm đó. Khi tôi rời khỏi nhà hàng thì sấm đang rền vang trên trời, và tất cả mọi người cùng nhanh chóng giải tán.
Thứ 7, ngày 1 tháng 5, bắt đầu một cách xám xịt và ẩm ướt, nhưng đến giữa chiều thì nó chuyển thành một ngày mùa xuân đẹp rực rỡ. Bầu trời được quét sạch với một màu xanh dương tuyệt đối, và từng bụi hoa đỗ quyên đều nở tưng bừng, từng đóa hoa trong vườn dường như đều bất ngờ nở bung, như những bông hoa trong những bộ phim hoạt hình Disney vậy. Nếu như Stacy buột hát vang trong khi làm lễ cưới thì những con chim sơn ca chắc chắn sẽ đậu xuống trên tay chị.
Mẹ và tôi mất khá nhiều thời gian ở cửa hàng làm tóc, ngồi bên cạnh nhau dưới chiếc mũ chụp sấy khô, các ngón tay chìa ra để phục vụ công việc sơn sửa. Chúng tôi cứ cười khúc khích trên đường về nhà. Tóc mẹ đã trở nên ngắn hơn và rất là sang trọng. Tóc tôi thì bị quấn lại và cắm lên cao, được giữ lại bởi một chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/i-do-tinh-yeu-dich-thuc/265846/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.