Trước trận đấu gặp đội Dulaney vào thứ 6, Vinny cứ quanh quẩn bên tôi ở văn phòng và nói rất nhiều. Cậu ta dường như cảm thấy căng thẳng chẳng kém gì hài lòng về trách nhiệm mới của mình, cả gương mặt cứ hồng lên phấn khích. Cậu ta muốn biết tôi sẽ ngồi ở đâu suốt trận đấu. Với Angela, tôi bảo cậu ta, và cao hơn hẳn những băng ghế mà tôi vẫn thường hay ngồi.
Khi trận đấu bắt đầu, thật kỳ cục khi không phải theo dõi từng giây một các diễn biến.
“Cậu biết đấy, cậu không cần phải nhìn mình mỗi khi nói,” Angela nói, “trước đây cậu chưa bao giờ làm thế.”
“Thật thoải mái khi được xử sự bình thường.”
“Đừng có bỏ thực hành,” Angela bảo tôi, “cậu vẫn là phóng viên thể thao đấy.”
Khi giờ nghỉ giải lao đến, chúng tôi đang dẫn 7-5, nhưng đội đối phương đã phản công và gỡ được 5 bàn liên tiếp. Mạch trận đấu đang có lợi cho Dulaney. Tôi nhìn Vinny vòng vo phỏng vấn các cầu thủ, ước gì mình có thể hét phụ vào vài câu hỏi cho cậu ta.
Adam đang đứng bên đường biên, lấy khăn lau đầu, liếc nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm ai đó. Anh đi qua nói chuyện với Vinny. Angela nghiêng người về phía tôi. “Cậu có đọc môi được không?”
“Chỉ mấy từ chửi thề thôi.” Tôi trả lời.
Vinny chỉ lên phía khán đài. Adam đội mũ bảo hộ lên, rồi quay về phía chúng tôi và liếc qua các hàng ghế ngồi. Thật khó để nói là anh đang nhìn đi đâu dưới tấm che mặt nạ đó. Kelly ngồi dưới chúng tôi 5 hàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/i-do-tinh-yeu-dich-thuc/265847/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.