Chương 112. 《 Tới Nhạc Dương 》(3) Tháng 1 năm 2015, Bắc Kinh. Tạ Lan Sinh mở mắt trên giường, phát hiện đúng là tuyết rơi. Năm nay tuyết đầu mùa đến rất muộn. Bông tuyết trắng thuần lả tả tuôn rơi, tựa một tấm mạng cô dâu bập bềnh, nhẹ nhàng phủ lên hết thảy. Mặt trời sớm đã treo cao, từng tia nắng lộ ra từ kẽ màn tuyết, tơ vàng sợi bạc quấn lấy nhau, vừa lạnh lùng lại dịu dàng. Tạ Lan Sinh vén chăn rời giường, cảm giác trên lưng có chút đau. Đã hơn bốn mươi, Tân Dã lại như chàng trai hai mươi mấy, từ năm này qua năm khác không ngừng xác nhận Tạ Lan Sinh hoàn toàn thuộc về mình. Nhưng Tạ Lan Sinh đã qua 40 lại không chịu nổi, thi thoảng lại đau thắt lưng. Trong sân phát ra chút động tĩnh, Tạ Lan Sinh liền dẫm dép lê đi đến trước cửa sổ thò đầu ra ngoài xem. Vừa nhìn thấy, anh liền nở nụ cười. Trong sân trước ngày đông trống trải, Tân Dã đang dùng chân giẫm trên mặt đất trung tâm ba từ đơn “I” “[ trái tim ]” “U”. Chữ “LOVE” ở chính giữa là một trái tim. Lúc này, y đang đứng trên đầu trái tim, ngẩng cổ nhìn lên tầng, lại còn cười. Khóe môi Tạ Lan Sinh cong lên, choàng chiếc áo khoác dạ, đi một vòng xuống cầu thang, mở cửa lớn đi ra ngoài. Anh đứng trước mặt Tân Dã, cười hỏi: “Đã là ông chú bốn mươi mấy rồi mà vẫn như vậy sao? Không thấy ngượng ngùng à?” Thật là. . . . . . Tạ Lan Sinh thường xuyên cảm thấy, Ảnh đế Tân qua tuổi bốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/independent-filmmaker-nha-lam-film-doc-lap/2884706/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.