Sau khi kéo A Phạm chỉ còn là một đống rác bầy nhầy be bét rời đi, Ninh Chước mới mỉa mai nói: “Dạy dỗ đàn em hay nhỉ.” 
Thiện Phi Bạch mặt dày, không hề hấn gì với câu nói ấy. 
Đầu ngón tay út và ngón áp út co duỗi nhịp nhàng, co rồi lại duỗi, cậu cầm băng đạn còn nóng hổi, tháo súng trong vài giây, chứng tỏ mình không có ý định gây rắc rối ở đây. 
Cậu cầm họng súng dính đầy máu trả lại cho Ninh Chước: “Ha ha, cũng tạm ạ.” 
Trả vũ khí, đảm bảo mình không gây nguy hiểm gì, Thiện Phi Bạch chống lấy đầu gối muốn đứng dậy nhưng động đậy hai cái vẫn không thể đứng thẳng nổi. 
Khuông Hạc Hiên vội vàng chạy đến, vừa muốn giơ tay ra đỡ lại bị ăn một cú đánh đau điếng ở sau ót bởi Thiện Phi Bạch. 
“Anh không thấy khi nãy nó muốn chạy ra ngoài hả?” Thiện Phi Bạch lại đánh thêm một cái, Khuông Hạc Hiên chỉ có thể co rụt cổ lại: “Nếu anh thật sự bị nó dụ dỗ chạy ra ngoài thật, anh có tin trước khi anh động thủ thì nó đã lẻn vào trong phòng phẫu thuật giết em ngay lập tức không hả?” 
Sự kiện khi nãy xảy ra quá dữ dội nên Khuông Hạc Hiên chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, bây giờ nhớ lại thì mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. 
Thương đả xuất đầu điểu*. 
*Raw 枪打出头鸟: thành ngữ Trung Quốc: Chim đầu đàn là con chim thường bay dẫn đầu, xuất hiện đầu tiên trong đàn, ẩn dụ cho việc những người nổi bật hoặc những người đi đầu thường dễ gặp tai họa. 
A 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-dich-kho-thuan-ky-kinh-nam-khu/1300800/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.