Đừng bao giờ thử thách lòng người, bởi lòng người rất khó đoán.
Hai ông bà dọn dẹp đồ đạc xong cũng lên giường lò, cả nhà ngồi nói chuyện phiếm.
Thạch Lỗi cũng kể chuyện bức thư cho ông bà nghe.
Ông bà nghe xong cũng một trận sợ hãi, may mà cả nhà đi sớm. Nếu không thì nhà mình cũng không thoát khỏi kiếp nạn. Xét cho cùng, tình hình nhà mình còn nghiêm trọng hơn nhà họ nhiều.
Trong lòng càng thêm cảm kích cháu dâu. Cảm thấy việc đúng đắn nhất mà cháu trai làm được chính là cưới được một người vợ tốt.
Nghĩ vậy, trong ánh mắt của bà nội cũng thật sự thể hiện rõ sự biết ơn với Diệp Thư.
Ông nội thầm nghĩ may mà mình đã nghe lời cháu dâu, không do dự gì mà quyết định về quê lánh nạn. Giờ xem ra quyết định này của mình là đúng đắn.
Ông nội vừa mừng thầm cho nhà mình, vừa nhớ đến những người bạn già quen biết bao nhiêu năm qua. Trong lòng cũng lo lắng thay cho họ.
Những người này tuổi tác đều đã cao, bây giờ lại trải qua những biến cố này. Cũng không biết mấy người có còn ngày gặp lại hay không.
Ông nội do dự một lát, vẫn hỏi cháu dâu thay cho những người bạn già.
"Tiểu Diệp, trường hợp của ông Vương và những người khác như vậy thì còn cách nào không? Ông có thể đảm bảo, họ đều không phải người xấu. Đều là người một lòng mong đất nước tốt đẹp." Nói xong, ông nhìn chằm chằm vào Diệp Thư.
Ông nội tin tưởng Diệp Thư, suy cho cùng người trẻ tuổi đầu óc linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/2764643/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.